Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 139



Chương 139

“Sao trễ thế? Phải sớm một chút nhé!”

Bảo vệ cổng trường không hề hoài nghi. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đang quét mặt nhận diện, cổng gác hiện một cái tên “Hoắc Dận”.

Bảo vệ mắng vài câu rồi mở cửa ra.

“Hoắc Dận? Sao con lại chạy tới đây? Không phải bảo con ngồi đọc sách trong phòng học sao?”

Còn chưa tới phòng học, thì phía đối diện đi tới một cô giáo. Cô ta nhìn thấy ‘Hoắc Dận’ không nghe lời ở trong phòng đọc sách nên sắc mặt có chút không vui.

Hoắc Dận nghe thấy, lập tức cười híp mắt nhìn về phía cô giáo: “Vâng cô, con vừa đi toilet về. Quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho con biết không?”

Cô giáo lập tức sững người.

Hoắc Dận này sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?

Còn nữa, cậu đang cười với cô giáo. Trước đây cậu chưa bao giờ cười. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo.

Cô giáo ngơ ngác, cả người chưa kịp phản ứng thì ngón tay của cô ta đã chỉ về hướng phòng học.

Cậu mỉm cười với cô giáo rồi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, đi qua.

Vài phút sau, lớp trẻ 2.

Cậu mới vừa bước vào đã thấy trong phòng học trống rỗng không một bóng người, đôi mắt lưỡi liềm đã hoàn toàn nguội lạnh. Sau đó quét một vòng quanh phòng, ánh mắt cậu rơi chỗ bàn học nhỏ sách vở vương vãi khắp nơi trên mặt đất.

“Hoắc Dận?”

Cậu lập tức xông vào, chạy về phía cái bàn học nhỏ.

Quả nhiên là của Hoắc Dận, trong đống sách nhặt lên tên trên đó đều là tên của Hoắc Dận. Hơn nữa, Cậu còn nhìn thấy trên mặt đất có một cánh tay nhỏ vô cùng quen thuộc của Transformers bị tháo xuống.

Lũ khốn này dám ức hiếp anh trai cậu!

Hoắc Dận… không đúng, phải nói là Mặc Bảo. Cậu phẫn nộ quét mắt tìm kiếm một lần nữa rồi giơ bàn tay nhỏ lên bấm số điện thoại ở đồng hồ đeo tay.

Vài giây sau, trong căn phòng sách bị khóa kia truyền đến tiếng chuông đồng hồ điện thoại.

“Hoắc Dận…”

Vừa nghe thấy tiếng chuông, Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới. Tới nơi cậu thấy cánh cửa vẫn bị khóa. Cậu không kiềm được cơn giận rút ổ khóa kia ném nó đi, một cước đá văng cửa.

“Hoắc Dận, cậu không sao chứ? Tôi tới đây!”

“……”

Lúc này Hoắc Dận đang ngồi cuộn tròn ở bên trong. Những đứa nhỏ như cậu, bình thường cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, sau khi cậu bị nhốt trong phòng liền núp ở một góc, ôm chặt đầu gối của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.

“Hoắc Dận? Cậu đừng sợ, tôi tới đây, tôi tới cứu cậu.”

Mặc Bảo nhìn thấy cảnh này trong lòng càng thêm khó chịu. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt người anh trai sinh đôi này. Cất lửa giận vào trong lồ ng ngực, vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai của Hoắc Dận mà an ủi.

Hoắc Dận dừng một chút, cậu từ từ tỉnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.