Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 155



Chương 155

“Tôi trở thành bác sĩ như thế nào có liên quan gì đến anh? Tôi cũng không phải y tá, những việc này đều là y tá làm.”

“Nói nhiều quá!”

Hoắc Tư Tước bỏ lại một câu liền đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ cũng không biết hắn đi làm gì. Cô thu dọn đồ đạc trong phòng tắm xong cũng đi ra, chuẩn bị đi xuống.

“Cô Ôn? Cô…… từ trong phòng ngủ của ông chủ đi ra sao?”

Cô không nghĩ vừa đi ra khỏi phòng lại đụng phải chị Vương đi lên. Chị ta đang cầm một bộ âu phục nam, xem ra là đưa cho Hoắc Tư Tước.

Chẳng lẽ hắn đã đi rồi?

Ôn Hủ Hủ liền gật đầu: “Đúng vậy, tôi vào phòng anh ta để lấy một ít thuốc bôi lên chỗ bị thương, làm sao vậy? Chị Vương?”

Chị Vương: “……”

Có chuyện gì vậy?

Đương nhiên là chị ta có chút bất ngờ. Ông chủ nhà này bình thường sẽ không cho ai vào phòng ngủ của mình. Nếu vào thì sau khi ra phải khử trùng sạch sẽ và thu dọn ngay lập tức. Ngay cả Cố Hạ cũng không ngoại lệ.

Nhưng tại sao…… Vừa rồi ông chủ không nói cho cô biết phải khử trùng sao?

Chị Vương cũng có chút nghi hoặc.

Và tất nhiên Ôn Hủ Hủ không biết chị ta đang nghĩ cái gì. Thấy chị Vương không lên tiếng, cô vội vàng xuống lầu.

Cô còn phải về nhà nữa.

Ôn Hủ Hủ để lại cho con trai lớn đang ngủ một tờ giấy. Sau đó lại dặn dò chị Vương buổi tối phải chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, xong tất cả cô mới yên tâm rời khỏi nơi này.

Vì hôm nay thời gian vẫn là rất sớm, Ôn Hủ Hủ sau khi trở về, nhà trẻ vẫn còn chưa tan học. Cô quyết định làm một bữa cơm tối thật thịnh soạn để bù đắp cho hai con của mình.

Đã rất lâu rồi cô không nấu cho hai đứa nhỏ một bữa cơm ngon.

Ôn Hủ Hủ đi siêu thị.

“Nancy, sao trùng hợp vậy?”

Ôn Hủ Hủ đang chăm chú chọn thức ăn, bỗng nhiên bên cạnh cô có người tới. Sau khi nhìn thấy cô, vô cùng vui mừng gọi.

Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy người bên cạnh: “Vâng, Thời Khiêm, em vừa muốn mua chút thịt buổi tối làm sủi cảo ăn, sao anh cũng ở đây?”

“Anh có khách hàng ở gần đây, vừa đi tìm anh ta bàn một vụ án.”

Kiều Thời Khiêm vẫn là bộ dáng nho nhã, đeo kính gọng vàng, trên người mặc một chiếc áo khoác lông màu xám nhạt, cả người thoạt nhìn càng thêm tuấn nhã.

“Thì ra là như vậy, vậy anh có muốn lên nhà em ngồi một chút không? Thời tiết lạnh như vậy rồi.”

Khi nói lời này Ôn Hủ Hủ cũng chỉ thuận miệng nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.