Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 184



Chương 184

Ôn Hủ Hủ lắc đầu: “Không, có thể hai ngày nữa, anh trai còn chưa ra sao?”

Ôn Hủ Hủ hỏi lại một câu.

Sau khi Hoắc Dận trở về nhốt mình vào trong phòng, Ôn Hủ Hủ có đi dỗ dành cậu, nhưng không biết vì sao? Con trai trước giờ rất thấu tình đạt lý, cũng rất nghe lời.

Hôm nay, bất kể cô gọi thế nào, bên trong cũng không có tiếng động.

Có phải vì bị mẹ phát hiện bí mật cậu bị bệnh hay không? Nên thẹn với mẹ, sau đó trốn đi?

Ôn Hủ Hủ chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như là dao cắt.

Nhược Nhược gật đầu: “Đúng vậy, mẹ, anh trai có thể không muốn trở về, chúng ta có thể không trở về không?”

“Không được, cơ thể anh con bị bệnh nên nhất định phải trở về. Không còn việc gì nữa, mẹ đi nấu cơm trước. Chờ ăn cơm xong, mẹ lại nói chuyện với anh con, chắc chắn anh con sẽ đồng ý.”

Ôn Hủ Hủ an ủi con gái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ôn Hủ Hủ quả thật có lòng tin đối với con trai. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ biết lý lẽ. Chỉ cần cô nói chuyện cho cậu hiểu thì sẽ không có việc gì.

Thế nhưng không ngờ, sau khi cô đã làm xong bữa cơm, đợi đến khi cô từ trong phòng bếp đi ra, cầm chìa khóa đi mở cửa vậy mà trong phòng đã không còn ai.

Trời ạ!

Ôn Hủ Hủ sắc mặt thay đổi: “Nhược Nhược, anh con đâu? Anh con đi đâu rồi?”

“Hả? Anh, anh đang ở trong phòng. Từ nãy tới giờ con không thấy anh đi ra.”

Nhược Nhược còn ở trong phòng khách vểnh cái mông nhỏ lên gấp máy bay giấy. Nên cô bé cũng không biết anh trai đi từ khi nào.

Cô bé nhỏ như vậy, tâm hồn trong sáng dễ thương. Không giống hai anh của mình, sao có thể để ý được nhiều thứ. Khi mẹ cô bé hỏi, mắt cô bé chớp chớp rất mờ mịt.

Ôn Hủ Hủ vừa nhìn đã biết hỏi con gái cũng vô dụng. Vì thế cầm một cái áo khoác vội vàng đi ra ngoài tìm.

Mà lúc này, đã là gần bảy giờ tối.

——

Bảy giờ, Hoàng Đình số 1 vịnh Thiển Thủy cũng đã đến giờ cơm tối.

Hoắc Tư Tước ở trên lầu nghe được tiếng gọi của chị Vương, liền thu dọn, từ trong thư phòng đi ra.

“Ông chủ, tiểu thiếu gia còn chưa có ra. Tôi đã gõ cửa rất lâu, cũng không có nghe thấy động tĩnh, ngài xem…”

“Tôi biết rồi, chị đi làm việc trước đi, tôi sẽ đi xem.”

Hoắc Tư Tước mới từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy chị Vương ở lầu hai nói cho hắn biết. Hoắc Dận còn chưa ra, vì bận rộn một ngày trời nên trên khuôn mặt của hắn hiện lên sự mệt mỏi giờ lại có thêm một tia phiền não.

Kiên nhẫn đi lên lầu hai, hắn lại gõ cửa phòng con trai: “Hoắc Dận? Mở cửa, ra ăn cơm.”

“……”

Không có động tĩnh. Yên tĩnh giống như là bên trong không có người.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.