Chương 186
Mặc Bảo vô cũng lo lắng, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt. Cho nên, cậu quyết định lẻn ra ngoài, định nhanh chóng về nhà gặp người anh em này.
Để không xảy ra chuyện gì với Hoắc Dận.
Mặc Bảo đã vội vàng chạy về nhà ngay.
Thế nhưng, khi cậu thở hồng hộc bắt xe về đến nhà, lại phát hiện chỉ có em gái ở nhà.
“Anh , anh về rồi. Không xong rồi, anh Dận Dận đã mất tích, mẹ đang tìm, làm sao bây giờ?”
Nhược Nhược vừa nhìn thấy Mặc Bảo. Cô bé ngay lập tức nhận ra đây là anh trai Mặc Mặc sống cùng cô bé năm năm qua. Vội vàng xông tới chỗ anh trai đem chuyện vừa xảy ra ở nhà nói cho cậu biết.
Mặc Bảo nghe được, trong lòng hoàn toàn chùng xuống.
Thằng nhóc bảo thủ này, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Sao tính tình Hoắc Dận lại nóng như vậy? Không thể chờ cậu sao?
Mặc Bảo lòng nóng như lửa đốt. Cậu không còn cách nào khác chỉ đành phải ra cửa đi tìm Hoắc Dận.
Có Mặc Bảo đi tìm Hoắc Dận, cơ hội tìm thấy càng lớn. Vì giữa bọn họ có đồng hồ điện thoại thông tin cho nhau. Mà điểm này, cậu vốn là hacker, dùng ipad của cậu là có thể tìm được vị trí của Hoắc Dận.
Mặc Bảo ra khỏi nhà rồi cậu nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống. Từ trong cặp sách lấy ra máy tính bảng.
Nhưng thật không ngờ, ngay lúc này, lại có người nhìn thấy cậu……
“Thanh Liên, tôi nhìn thấy có đứa bé giống như con riêng của người yêu cháu gái cô ở khu phố cũ, không biết có phải không?”
Vừa đúng lúc có một chiếc xe đi ngang qua tiểu khu cũ này. Lúc đầu không ai để ý lắm, cho đến khi Mặc Bảo mở máy tính bảng ra, ánh sáng trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mới khiến cho người này liếc mắt.
“Tiểu khu cũ?”
Cố Thanh Liên nhận được điện thoại, lúc này đang lo lắng cho Cố Hạ.
Hai ngày trước,cháu gái bà ta nói đi Hoắc thị làm việc nhưng ngay cả cửa công ty cũng không được vào đã phải trở về.
Trong nhà này, loạn cả lên rồi.
“Bà có chắc thấy rõ không?”
“Chỉ là lướt qua thôi. Nhưng nếu bà cần xác nhận, tôi có thể quay lại xem.”
Người đang gọi điện thoại này, quan hệ với Cố Thanh Liên cũng không tệ lắm. Nghe được Cố Thanh Liên cần xác nhận chuyện này, bà ta còn nhiệt tình bảo có thể quay xe trở lại.
Cố Thanh Liên nhìn thoáng qua phòng khách, lúc này cô cháu gái của mình đang tàn nhẫn cắt chậu cây cảnh như một kẻ thần kinh, bà ta liền đồng ý với đầu dây bên kia.
Vài phút sau, trong điện thoại di động của Cố Thanh Liên nhận được một tấm ảnh.
Trong bức ảnh chụp chính là một đứa bé quen thuộc. Cậu đeo cặp sách nhỏ ngồi ở trên bậc thang, trong tay thì cầm một cái máy tính bảng, chính là thứ cậu thích nhất.
Thật đúng là con riêng của người yêu cháu gái bà ta!
Cố Thanh Liên lập tức ngồi dậy, nhìn thoáng qua cháu gái còn đang hành hạ cái cây, bà ta vẫy vẫy tay: “Được rồi, đừng cắt đồ chơi rách nát của con nữa. Có cắt chết nó thì con cũng không được vào Hoắc thị. Con vẫn nên tới xem cái này đi, cái này có lẽ đối với con còn có ích.”