Chương 189
Hoắc tư Tước cảm thấy tối nay nhất định đã có chuyện gì đó đã xảy ra với đứa nhỏ này.
Vì thế sau khi hắn đi lên, lập tức ra lệnh cho tất cả vệ sĩ dưới trướng Hoắc thị. Hắn cho họ trong vòng một đêm, cho dù là lật ngược thành phố này lên cũng phải điều tra rõ ràng trong khoảng thời gian tiểu thiếu gia mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
——
Ôn Hủ Hủ bên này lại không tìm được con trai.
Cô đã tìm cả đêm, nhưng vẫn không có bóng dáng của đứa nhỏ.
“Mặc Mặc, Mặc Mặc con ở đâu? Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con về, Mặc Mặc.”
Cô muốn điên rồi. Suốt một đêm, cô cầm đèn pin thất thần tìm từng ngóc ngách của khu phố cũ. Thậm chí, dưới sự sợ hãi cô còn không khống chế được đến gõ cửa từng nhà, hỏi xem có ai nhìn thấy con của cô hay không?
Cô ấy hoàn toàn suy sụp.
May mắn lúc này trong nhà còn có một Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy anh trai và mẹ đều đi ra ngoài thật lâu cũng không về. Trong lúc sợ hãi cô bé cầm lấy điện thoại trong nhà gọi cho ông cậu.
“Ông cậu, mẹ và anh trai đều không thấy, làm sao bây giờ? Ô……”
Cô bé nhỏ lập tức khóc lên ngay khi đầu dây bên kia bắt máy.
Trời hôm nay rất lạnh hơn nữa đã mười hai giờ đêm, hai người Đỗ Hoa Sanh và Lưu Bội lúc này đều đã ngủ.
Bỗng nghe thấy giọng nói của cô cháu gái, Đỗ Hoa Sanh lập tức tỉnh táo lại: “Nhược Nhược? Con là Nhược Nhược sao?”
Nhược Nhược ở đầu dây bên này lại gào khóc một trận: “Vâng… Con là Nhược Nhược. Ông Cậu mau tới đây đi, mẹ… mẹ và anh trai đều không thấy đâu, chỉ còn mình Nhược Nhược, oa~”
Tiếng khóc nghe thật đau lòng.
Đỗ Hoa Sanh cúp điện thoại lập tức từ trên giường bò dậy. Ông ta muốn nhanh chóng tới nhưng lúc này Lưu Bội lại ngăn cản ông ta lại.
“Trời lạnh như vậy, ông đi làm gì? Được rồi, để tôi sắp xếp.”
Sau đó người phụ nữ này rời giường thay áo bông dày, gọi một cuộc điện thoại gọi vài người tới. Sau đó, cùng đi đến khu nhà cũ.
Ước chừng hai mươi phút Lưu Bội đã chạy tới nơi. Trước mắt bà ta là hình ảnh nửa đêm canh ba có một cô gái trẻ đang hốt hoảng gõ cửa từng nhà.
“Mở cửa, mở cửa, mọi người có thấy con tôi không? Mở cửa đi.”
Cổ họng cô đã hoàn toàn khàn cứng, nước mắt cũng khóc khô. Nhưng mà, cô vẫn máy móc vỗ cửa nhà người khác, để cho họ đi ra nói cho cô biết, rốt cuộc có nhìn thấy Mặc Mặc của cô hay không.
“Cô ta điên thật sao?”
Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng tới ngăn cô lại: “Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Thật lâu, thật lâu, khuôn mặt sưng đỏ, hốc hác đến mức nhìn không nổi nữa, từng chút một quay người lại, nhìn về phía mợ của mình.
“Mợ, Mặc…… Mặc, Mặc Mặc mất tích rồi, mợ……”