Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 190



Chương 190

Vừa nhìn thấy mợ, lập tức cô như cá dìm nước lâu ngày cuối cùng cũng thoát ra được, vớ lấy chiếc phao cứu mạng. Cô ôm lấy mợ bật khóc.

Cho dù trong đôi mắt khóc sưng húp của cô, sớm đã không còn nước mắt.

Lưu Bội chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô. Nhất thời, trong lòng cũng nghẹn lại, đưa hai tay vội đỡ cô lên.

“Sẽ không mất, ở chỗ này, chỉ cần mợ con ở đây, con của con sẽ không mất, biết chưa?”

“…… Vâng.”

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng không khóc nữa. Một câu nói giống như là làm cho cô đang trôi nổi trong cuồng phong sóng lớn thấy được một tia ánh sáng. Cô tạm thời cũng cảm thấy an tâm hơn.

Đúng vậy, mợ cô rất lợi hại.

Lúc trước, Ôn gia bọn họ phá sản là một mình mợ gánh vác. Ôn Hủ Hủ ở Hoắc gia gây ra chuyện lớn như vậy, cũng chính là người mợ này của cô đứng ra giải quyết.

Vậy tối nay mợ cô nhất định sẽ giúp cô tìm được con trai.

Ôn Hủ Hủ nhìn Lưu Bội một cách mong chờ.

Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi Lưu Bội dẫn người đi tìm cả đêm, thì nhận được tin tức Mặc Bảo đã bị bắt đi!

“Ngay tối hôm qua, có một cậu bé ngồi ở chỗ này chơi máy tính bảng. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe tải màu đen đi tới, tôi thấy có một người đàn ông bịt mặt đã ôm cậu bé đi.”

Người này kể lại mọi chuyện cho bọn họ nghe. Sợ bọn họ không tin, còn miêu tả ra quần áo và cặp sách nhỏ lúc ấy của Mặc Bảo.

Ôn Hủ Hủ nghe được, trước mắt liền tối xầm, ngã xuống!

“Mặc Mặc, Mặc Mặc của tôi…”

Không một ai có thể hiểu được loại cảm giác này. Đối với một người mẹ, đứa con là cả cuộc đời của mình. Cô hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ nằm trên xe mợ thật lâu, cho đến khi bầu trời trắng xóa khiến bụng cô đau thắt vì hôm qua giờ cô chưa ăn gì, nuốt xuống cổ họng khô rát và đau đớn, cô mới từ từ mở mắt ra.

“Tỉnh rồi? Con không cần gấp, mợ đã báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát đang điều tra chuyện này.”

Lưu Bội cũng ở trong xe, sau khi thấy cô tỉnh, an ủi một câu.

Cảnh sát?

Ôn Hủ Hủ bị đả kích quá lớn, thế cho nên cô nhất thời không thể nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.

Phải mất vài giây, cô lúc này mới chậm rãi hồi phục lại ý thức. Lập tức, cô ngồi thẳng người dậy!

“Không được, không thể báo cảnh sát, không thể. Báo cảnh sát thì hắn sẽ biết, không thể, con muốn tự mình đi tìm Mặc Mặc, tự mình đi…”

Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn. Hơn nữa lúc này đây, không biết cô đã nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giống như người điên, tóc tai bù xù từ trong xe chạy ra ngoài.

“Ôn Hủ Hủ, con làm gì? Con mau trở về đây!”

Lưu Bội thấy cô chạy, lập tức cũng từ trong xe đi ra, muốn đuổi theo cô.

Nhưng mà, tốc độ của cô nhanh cỡ nào? Còn chưa tới năm giây, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của cô, cũng không biết cô đi đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.