Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 192



Chương 192

Vậy…… lúc trước không phải là hắn hao tổn tâm tư đưa cô từ nước ngoài về sao? Bây giờ lại để cô cút khỏi đây?

Vệ sĩ hoàn toàn ngơ ngác.

Nếu tổng giám đốc đã ra lệnh, bọn họ sẽ không dám không làm theo..

Vài phút sau, Hoắc Tư Tước lại lên lầu chuẩn bị cầm cặp xách để đi làm.

Nhưng hắn vừa mới đi lên, dì động của hắn lại reo. Hoắc Tư Tước còn tức chuyện vừa rồi, tâm trạng không tốt bắt máy: “Alo?”

“Hoắc tổng, ông không cần con trai ông sao? Nếu không, tôi sẽ giết con tin!”

Lại là người đó!

Hoắc Tư Tước lập tức giận xanh mặt: “Các người muốn tiền đến phát điên rồi sao? Lại chơi trò này với tôi.”

“Xem ra Hoắc tổng vẫn không tin. Được, vậy để tôi gửi cho ông một tấm ảnh. Ông thấy rõ chưa? Nếu đã xác định đây là con trai ông thì làm phiền ông chuẩn bị một tỷ tới đây.”

Nói xong, người này liền cúp điện thoại.

Sau đó không bao lâu, điện thoại Hoắc Tư Tước liền nhận được một tấm hình.

Đó đúng là ảnh chụp một đứa nhỏ bị trói, cũng không biết rõ là được chụp ở nơi nào. Đứa nhỏ mặc một cái áo khoác nhỏ màu cam, bị trói vào trong một cái ghế nhỏ bằng một sợi dây thừng vừa thô vừa lớn. Làn da đứa nhỏ trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa. Tuy rằng cặp mắt bị một tấm vải đen che kín, nhưng cái miệng và cái mũi nhỏ nhắn còn lộ ra.

Hoắc Tư Tước nhìn xong, bất thình lình dừng lại.

Đó đúng là gương mặt của con trai hắn, là hạt giống của hắn, được hắn tự tay nuôi dưỡng năm năm, hắn không thể nào không nhận ra.

Nhưng Hoắc Dận…

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát hiện, không biết từ lúc nào con trai đã xuất hiện ở đó. Lúc hắn xuống đây Hoắc Dận còn đang ngủ trên giường mà. Cậu bé đang gắt gao nắm chặt Transformers trong tay, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hắn.

Trái tim Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tiện tay đem cái tin nhắn rác này xóa đi, hắn lập tức sải bước đi tới: “Con dậy từ lúc nào?”

Hắn muốn bế con trai trở về mặc quần áo.

Nhưng Hoắc Dận đột nhiên lùi lại một bước, tránh hắn: “Ba, vừa rồi ba gọi điện thoại cho ai?”

Đứa nhỏ này, hôm nay còn nghe lén điện thoại hắn nữa.

Hoắc Tư Tước liền trả lời qua loa: “Không có, điện thoại công ty mà thôi, con nghe lầm rồi.”

“Con nghe thấy rồi, có phải người đó nói con trai của ba bị bắt cóc không? Có phải không?” Hoắc Dận đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, cậu siết chặt nắm tay nhỏ trắng bệch, lớn tiếng chất vấn ba.

Hoắc Tư Tước không hiểu: “Đúng vậy, nhưng không phải con vẫn đang đứng đây sao?”

Hoắc Dận không nói nữa…

Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vậy mà đứa nhỏ này cả người đều run rẩy, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.