Chương 205
Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
“Nhưng nếu cô đã tỉnh, vậy kêu người nhanh chóng đến đưa bé gái này đi đi.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên: “Đưa đi? Đưa đi đâu?”
“Làm sao tôi biết đưa đi đâu? Chính cô tự đi tìm người đàn ông khác để sinh nó ra, còn tới hỏi tôi?”
Hoắc Tư Tước lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, giọng điệu chán ghét, tựa như hắn chỉ cần nói thêm nữa sẽ lấy mạng hắn vậy.
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người……
Vậy nên, cho tới bây giờ, người đàn ông này không biết cô bé cũng là con của hắn?!
Hắn chỉ nhận ra Mặc Bảo, lại không có phát hiện còn có một cô con gái?!
Ôn Hủ Hủ trong lúc nhất thời không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, tuy là không giữ được con trai bên cạnh nhưng cô vẫn còn một cái áo bông nhỏ. Điều này đối với cô mà nói, coi như là có chút an ủi.
“Cô yên tâm, năm năm trước chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Tôi cũng không có hứng thú với những chuyện rắc rối của cô, cô nói ra tôi cũng sẽ không làm gì anh ta.”
“……”
Thật lâu sau, Ôn Hủ Hủ mới ôm con gái vào lòng nhẹ nhàng nói một câu: “Anh ấy chết rồi.”
Hoắc Tư Tước: “……”
Chết rồi à?
Ngừng một chút hắn ý thức được bản thân hình như nói có hơi quá đáng, tự mắng mình một câu, sau đó không lên tiếng nữa.
Nhưng mà khi hắn lần nữa nhìn về phía Nhược Nhược, ngay cả chính hắn cũng không phát ra hắn đã không còn ghét cô bé như trước nữa.
Mấy đứa nhỏ ở trong phòng bệnh đợi một lúc là phải về vì Hoắc Tư Tước còn phải đến công ty. Nhưng trước khi ra về hắn còn hỏi bác sĩ tình hình bệnh của Ôn Hủ Hủ sau đó mới đưa đám trẻ về nhà.
“Hoắc tổng, tình hình của bệnh nhân đang hồi phục rất tốt. Nếu như không có gì ngoài ý muốn hai ngày nữa là có thể xuất viện.”
“Ừ, thật tốt quá, mẹ có thể xuất viện rồi. Vậy mẹ, mẹ có muốn cùng chúng con đến vịnh Thiển Thủy ở không? Con nói với mẹ, nơi đó có nhà thật lớn, rất đẹp.”
Nhược Nhược vừa nghe mẹ còn hai ngày nữa là có thể xuất viện, cô bé vui mừng hỏi mẹ có muốn cùng bọn họ đi vịnh Thiển Thủy ở hay không.
Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không. Nhược Nhược, nhà chúng ta không phải ở đó. Hai ngày nay mẹ nằm viện, mới nhờ chú chăm sóc con, chờ mẹ khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà.”
Khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược suy sụp: “Được.”
Mặc Bảo nghe được, cũng lập tức chen vào: “Được rồi mẹ, hai ngày nữa con thu dọn đồ đạc, chờ mẹ xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về.”
Đứa con trai này, không hổ là do cô nuôi lớn. Mẹ nói đi đâu liền đi đó.
Nhưng mà, cậu vừa nói xong, Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã quét ánh mắt đáng sợ về phía cô.