Chương 245
Hoắc Dận kỳ thật cũng muốn giống như Mặc Bảo, ở trên thuyền hải tặc bay cao lên không trung, bay xa như vậy nhìn cực kỳ kích thích.
Nhưng em gái cậu đang cầu xin cậu…
“Được.”
Hoắc Dận vẫn hành động như một người lớn, nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái mình và đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ.
Ôn Hủ Hủ vẫn còn bị thương nên cô không dám ngồi bất cứ trò chơi nào.
Vì thế, cô đã đi mua ít thức ăn cho bọn nhỏ.
“Làm phiền anh, cho ba ly trà sữa nóng, ba phần cánh gà nướng và ba phần trứng cá.”
“Được.”
Cô vui vẻ chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và thức uống, tất đều là ba phần.
Ôn Hủ Hủ nhận lấy vội vàng đem những thứ này đến giao cho bọn nhỏ.
Ôn Hủ Hủ tìm nữa ngày mới thấy được đứa con trai út đang ở trên thuyền hải tặc.
Còn có con trai lớn và em gái ngồi vòng xoay ngựa gỗ.
Loại cảm giác này, thật sự rất hạnh phúc.
Ôn Hủ Hủ gọi: “Mặc Mặc, xuống đây, mẹ mua đồ ăn về rồi.”
“Vâng con biết rồi.”
Mặc Bảo cũng đã chơi gần xong, nghe được tiếng mẹ gọi, cậu lập tức từ trên thuyền hải tặc xuống.
Sau đó là Hoắc Dận từ bên kia vòng xoay ngựa gỗ, cũng đưa theo em gái cùng lại chỗ mẹ.
“Mẹ, hôm nay Nhược Nhược vui quá, anh Dận Dận vẫn luôn bảo vệ con.”
Nhược Nhược đi xuống, vừa nhìn thấy mẹ cô bé vui vẻ chạy tới.
Ôn Hủ Hủ ôm bánh bao nhỏ vào lòng: “Đúng không, anh Dận Dận rất giỏi, chúng ta nên khen ngợi anh Dận Dận. Dận Dận, lại đây, mẹ cũng ôm con một cái.”
Ôn Hủ Hủ lại cười híp mắt kéo con trai lớn tới.
Hoắc Dận được mẹ khen, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng, lập tức ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Đứa nhỏ này rất khác Mặc Bảo, Mặc Bảo được Ôn Hủ Hủ nuôi lớn, tính tình thiên về hoạt bát cởi mở, tuy rằng cũng sẽ chiều chuộng em gái nhưng so với Hoắc Dận thì thiếu một chút điềm tĩnh.
Có lẽ đây là do môi trường phát triển ảnh hưởng đến tính cách.
Ôn Hủ Hủ nhìn sắc trời đã có chút tối, trong lòng âm thầm nghĩ đến giờ về rồi.
“Mặc Mặc, Dận Dận, ăn xong chúng ta về được không? Đã muộn lắm rồi.”
“Vâng, mẹ.”
“Ừ, mẹ.”
Hai đứa nhỏ đồng thanh.
Nhược Nhược còn đang uống trà sữa ngọt, nghe được mẹ nói phải về, đôi mắt to long lanh ngấn nước ngước lên nhìn mẹ.
“Mẹ, vậy chúng ta về đâu? Là về chỗ ba sao?”
Tất cả mọi người, ai cũng chưa nói cho cô bé ngây thơ này biết cô bé đã bị ba đuổi ra khỏi nhà.