Chương 273
Cô y tá ở bên ngoài không ngừng nhìn xung quanh, nghe được Ôn Hủ Hủ ở bên trong gọi, hoang mang vội vàng chạy vào.
Ôn Hủ Hủ quét mắt nhìn cô ta một cái, lúc này mới không nói gì nữa.
Vì thế cả hai người tiếp tục làm việc.
Bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng sắp kiểm tra xong bệnh nhân của tòa nhà này. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền bắt đầu sửa sang lại bệnh án, chuẩn bị đi tới các phòng khác.
Nhưng lúc này, y tá Thẩm không biết lại bị làm sao. Cô ta bỗng nhiên giống như biến thành một người khác.
Cúi đầu ủ rũ, cả người cô ta như bị đóng băng. Lúc hai người đi ra, cô ta còn đang không ngừng nhìn phía sau tòa nhà này.
Cô ta làm sao vậy?
Ôn Hủ Hủ nhịn không được nhìn về phía cô ta : “Y tá Thẩm, cô làm sao vậy?”
“Hả?”
Nghe vậy, y tá Thẩm mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Thì ra mệt mỏi?
Ôn Hủ Hủ lập tức cầm đồ trong tay cô ta: “Nếu mệt, vậy cô đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây là được rồi.”
“Được, chủ nhiệm, vất vả cho cô rồi.”
Sau đó, y tá Thẩm rời đi.
Y tá vừa đi, công việc còn lại toàn bộ dồn hết lên người Ôn Hủ Hủ. Cô cầm sổ bệnh án trong tay, còn có dụng cụ kiểm tra mang theo, bận rộn suốt một giờ mới kiểm tra xong hai phòng khác.
“Bác sĩ Nancy, vất vả rồi, tôi đi rót trà cho cô.”
Sau khi kiểm tra xong, nhân viên của viện dưỡng lão cũng đến. Thấy cô vất vả như vậy muốn rót cho cô ly nước.
Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện thời gian đã không còn sớm nên từ chối.
“Không cần, tôi còn phải về rồi, cám ơn ha.”
“Được, vậy bác sĩ Nancy đi thong thả.”
Nhân viên đưa mắt nhìn cô rời khỏi viện dưỡng lão.
Buổi chiều mùa đông, khắp nơi đều là một mảnh xám xịt, cũng không biết có phải do tuyết rơi hay không? Ôn Hủ Hủ vừa đi ra, liền cảm thấy lạnh thấu xương, làm cho người cô kịch liệt run rẩy.
“Hả? Xe đâu?”
Cô ngẩn người nhìn cánh cửa trống không một lúc.
Cũng chính là lúc này, một chiếc xe màu trắng chạy tới, khi đi tới cổng viện dưỡng lão thì “cạch” một tiếng dừng lại.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cửa xe thình lình mở ra. Một ông lão tóc bạc phơ chống gậy từ cửa bước xuống. Khi ông lão vừa ngước mắt lên vừa vặn thấy Ôn Hủ Hủ đang đứng ở cửa.
Thời gian, thật sự tĩnh lặng.
Giờ khắc này, bất kể là Ôn Hủ Hủ hay là ông lão này, bọn họ đều giống như là bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn lẫn nhau, hoàn toàn đã quên phản ứng nên có.