Chương 277
“Cháu trai?!” Hoắc lão gia nhất thời kích động:” Ý của con là……”
“Vâng, năm đó may mắn sống sót không chỉ có một mình con còn có một đứa con trai. Đứa nhỏ còn chưa gặp qua ông nội. Con nghĩ khi đứa nhỏ nhìn thấy ba nhất định sẽ rất vui.”
Ôn Hủ Hủ cười nhìn ông. Ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Lại xuất hiện một đứa cháu trai, làm sao có thể là chuyện bình thường chứ?
Ông hoàn toàn bị sốc!
Hai tay Hoắc lão gia khẽ run, hốc mắt lại đỏ lên. Nhiều lần, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể nhìn thấy đôi môi run rẩy của ông.
Ông còn có một đứa cháu trai ……
Ôn Hủ Hủ cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông. Phải mất vài phút sau, cô thấy mình nên về liền đem chén trà trong tay thả xuống.
“Ba, nếu không có chuyện gì, con về trước đây.”
“Hả? Con về đâu vậy?”
“Bây giờ con đã tìm được việc ở bệnh viện, con cũng đang đi làm nên bây giờ phải về. Ba yên tâm, con nhất định sẽ sớm đưa con trai con đi gặp ba.”
Ôn Hủ Hủ đứng lên, lại một lần nữa cam đoan với ông.
Hoắc lão gia nghe được mới yên tâm.
Vì thế Ôn Hủ Hủ rời khỏi viện dưỡng lão.
Mười phút sau, ở tòa cao ốc Hoắc thị Lâm Tử Dương vẫn nôn nóng bất an chờ tin tức, cuối cũng nhận được điện thoại bên kia gọi tới.
“Trợ lý Lâm, cô Ôn đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Lâm Tử Dương nghe được, lập tức một trái tim đều vọt lên cổ họng: “Cô ấy không có nói gì sao? Hay có hành vi nào khác thường không?”
“Không có, cô Ôn vẫn rất bình tĩnh. Ngoại trừ lúc nhìn thấy lão gia, biểu hiện hoảng loạn khiếp sợ. Những thứ khác, sau khi hai người vào trong phòng liền không còn gì nữa.”
Vệ sĩ thành thật đem tình hình bên này nói cho anh nghe.
Lại có thể không có gì?
Lâm Tử Dương có chút không tin.
Nhưng bất luận anh có hỏi như thế nào, tên vệ sĩ này vẫn nói Ôn Hủ Hủ thật sự không có bất kỳ chỗ nào khác thường. Thậm chí, tên vệ sĩ còn nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ còn đi làm bình thường.
Chẳng lẽ, là do bọn họ quan trọng hóa vấn đề sao?
Lâm Tử Dương chần chờ, cuối cùng vẫn đến văn phòng BOSS.
“Tổng giám đốc, bên kia đã có tin. Họ nói cô ấy đã đi rồi, không có phản ứng gì, rất bình tĩnh.”
“……”
Trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Hoắc Tư Tước cũng đã chờ rất lâu.
Hắn vẫn ngồi trong bàn làm việc rộng rãi, ngón tay thon dài kẹp văn kiện nhìn như đang chậm rãi phê duyệt, nhưng trong không khí lại có cảm giác ngột ngạt khó giải thích được.
Có âm thanh của bật lửa vang lên.
Đó là do âm thanh châm lửa đốt điếu thuốc, nhưng hắn vẫn còn chưa hút, đặt ở trên gạt tàn thuốc. Nhưng bên trong gạt tàn đã có bốn năm cái tàn thuốc.