Chương 285
“…… Bị lừa, cái kia. Chuyện này tạm thời không nói nữa, mấy đứa nhỏ tối hôm qua đều không có ngủ ngon, cũng không có ăn cái gì, chúng ta tới khách sạn trước đi.”
Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, không muốn thảo luận chuyện này nữa.
Khi Raymond nghe được, lập tức rất sảng khoái đồng ý. Nhưng anh không đồng ý việc cô ở khách sạn.
“Đương nhiên, nhưng em tới chỗ của anh làm sao anh có thể để mẹ con em ở khách sạn? Đương nhiên là phải ở tại trang viên của anh rồi. Đi thôi, anh dẫn mọi người đi tới đó.”
Sau đó người đàn ông tóc vàng mắt xanh này, một tay ôm Tiểu Nhược Nhược một tay còn thay Ôn Hủ Hủ kéo một cái vali, trực tiếp đi đến chỗ đỗ xe.
Hoắc Dận luôn có vẻ không hứng thú lắm.
Mặc Bảo thấy vậy liền chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai: “Chú Raymond chỉ là người bạn làm ăn với mẹ. Anh yên tâm, mẹ sẽ không làm gì chú ấy đâu.”
“Thật sao?”
Hoắc Dận nghe được, lúc này mới rầu rĩ quay đầu nhìn em trai một cái.
Mặc Bảo lập tức cam đoan: “Là thật, chú Raymond là quý tộc nơi này. Chú ấy mặc dù chưa kết hôn, nhưng gia tộc của chú sẽ không cho phép chú cưới một người phụ nữ bình thường, hơn nữa mẹ còn vướng víu mang theo chúng ta.”
Cậu bé còn tự làm tổn thương mình khi tự nhận mình vướng víu.
Nghe vậy, Hoắc Dận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, nghĩ tới tình cảnh hiện tại Hoắc Dận lại có chút ủ rũ: “Vậy ba phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mẹ thật sự không thích ba sao?”
“Đừng nhắc ba với em nữa! Thật đấy, Hoắc Dận, em không phải nói xấu ba, em và mẹ đã cho ba rất nhiều cơ hội nhưng anh xem ba đã làm gì? Anh xem mẹ đã bị bắt nạt thành ra như thế nào?”
Mặc Bảo vừa nói đến đây, nắm đấm nhỏ lại nắm chặt, ngay cả hốc mắt nhỏ cũng có chút đỏ lên.
Đúng vậy, sau khi xảy ra sự việc ngày hôm qua. Ôn Hủ Hủ trước mặt mọi người cư xử rất bình tĩnh.
Nhưng không ai ngờ rằng, cô từ viện dưỡng lão đi ra, cô nhanh chóng cho xe phóng nhanh đi. Còn nữa, cô còn phải dừng lại nửa đường để nôn.
Không ai biết cả.
Ngoại trừ Mặc bảo, cậu bé luôn có thói quen đặt máy theo dõi cho mẹ!
Cậu không biết tại sao mẹ lại nôn? Nhưng cậu rõ ràng nghe được thanh âm thống khổ của cô, dữ dội đến mức như thể cô sắp đem toàn bộ lồng ngực phun ra.
Cho đến cuối cùng, cô đau khổ đến mức bắt đầu khóc trong xe, tiếng nức nở bi thương tê tâm liệt phế phát ra.
Mặc Bảo không bao giờ quên.
Hoắc Dận không nói nữa.
Cậu cúi đầu, ngón tay nho nhỏ nắm lấy Transformers, đốt ngón tay đều trắng bệch, nhưng không nói lời nào.
Mặc Bảo thấy thế, cũng không biết nên nói cái gì chỉ có thể lôi kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai cùng nhau đuổi theo mẹ.
Sau 20 phút –
Khi bốn mẹ con nhìn thấy xe chậm chậm tiến vào một khu vực trồng đầy ngô đồng kiểu Pháp xanh ngắt hai bên đường. Không bao lâu, một một khu vườn có lâu đài xa hoa kiểu châu u xuất hiện ở trước mặt mọi người.