Chương 297
Nhưng mà, cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì nghe thấy tiếng bước chân đều đều đến gần, cô quay đầu lại thấy một bóng người cao lớn bình tĩnh lướt vào trong tầm mắt cô.
“Hoắc Tư Tước!”
Cô giống như bị cái gì đâm vào, lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy.
Hoắc Tư Tước, không sai, người trước mắt này chính là tên cặn bã tối hôm qua vừa cướp con của cô.
Nhưng đáng tiếc, cô vừa ngồi dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng, lập tức ngã về phía sau.
Hoắc Tư Tước: “Tôi khuyên cô không nên kích động như vậy, nếu như cô còn muốn giữ lại mạng đi gặp đứa nhỏ.”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Vài giây sau Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, mới trừng mắt nhìn Hoắc tư Tước: “Anh đưa mấy đứa nhỏ đi đâu? Đồ súc sinh, mau trả con lại cho tôi.”
Quả nhiên, mấy đứa nhỏ chính là mạng sống của cô.
Mặc dù cô đã như thế này nhưng vẫn nghĩ về đứa con của mình.
Hoắc Tư Tước tiện tay kéo một cái ghế tới, ngồi xếp đôi chân dài bên giường cô.
“Ôn Hủ Hủ, lời này của cô có vấn đề. Thứ nhất, đứa nhỏ cũng là con của tôi, giữa tôi và cô không tồn tại việc trả lại hay không trả; Thứ hai, nếu như tôi không muốn cho cô gặp đứa nhỏ, thì thật sự cả đời này cô cũng đừng mơ gặp lại!”
“……”
Ôn Hủ Hủ đang nằm trên giường cuối cùng cũng im lặng.
Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, lúc này mặt cô đỏ bừng lên, Tất cả sợ hãi, tuyệt vọng, sụp đổ… vào giờ khắc này tràn vào trong mắt cô, cô như mất đi điểm tựa, cả người khẽ run lên, nước mắt to như hạt đậu trong hốc mắt cũng không ngừng lăn xuống.
Hoắc Tư Tước không hiểu sao khi thấy cô khóc hắn lại luống cuống.
Còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã thốt ra: “Những lời này đều là nói mà thôi, cô không cần hoảng, tôi còn chưa làm đến mức như vậy.”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Đôi chân vốn đã bước lên mép vực cuối cùng cũng dừng lại.
Nếu như hắn muốn làm như vậy cô sẽ không có khả năng phản kháng. Bởi vì hắn quá mạnh, cô hoàn toàn giống như một con kiến trước mặt hắn.
Cuối cùng cô đã tỉnh táo trở lại, nắm chặt lấy chăn, đôi mắt vẫn đỏ hoe.
“Vậy anh…… Rốt cuộc muốn thế nào?”
“Tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nói chuyện với cô. Ôn Hủ Hủ, vì sao chúng ta không thể chung sống hòa bình? Chúng ta có nên cùng nhau có trách nhiệm nuôi nấng các con không?”
Hoắc Tư Tước giải thích mục đích mà hắn ở lại căn phòng này.
Chung sống hòa bình, không sai, đây đúng là điều hắn muốn nói với cô.
Trong khoảng thời gian này, hai người đã tranh cãi về vấn đề con cái ầm ĩ đến gà bay chó sủa.
Tranh chấp chỉ làm làm tổn thương đến trái tim nhỏ bé của những đứa nhỏ, điểm này, chẳng lẽ bọn họ không nên nghĩ lại sao? Đây không phải là thời điểm tốt để hai người xem lại bản thân mình sao?
Hoắc Tư Tước nhìn người phụ nữ này.
Nhưng hắn thật không ngờ chính là, Ôn Hủ Hủ nghe xong, trong ánh mắt còn đang ướt đẫm nước mắt lại lập tức lộ ra một tia châm chọc.