Chương 318
Mặc Mặc tuyệt đối sẽ không lừa cô, nếu cậu đã nói anh trai đã xảy ra chuyện vậy nhất định là đã xảy ra chuyện. Những người này không biết, có thể là vì bọn họ không phát hiện ra mà thôi.
Ôn Hủ Hủ đi thẳng lên lầu hai.
“Dận Dận?”
Cô kêu lên và cố đẩy cửa đi vào.
Kết quả, làm cô lo lắng đó chính là cửa này thật sự đã bị khóa lại, từ bên ngoài căn bản là đẩy không ra.
“Đứa nhỏ này…… Nó làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại khóa cửa?”
Dì Vương cùng đi theo thấy được sắc mặt thay đổi, dì ta lập tức xoay người xuống lầu đi tìm chìa khóa phòng ngủ này.
Đây quả thật là một chuyện rất không ổn, bởi vì ở hoàng đình số 1, tất cả người giúp việc đều biết cửa phòng của tiểu thiếu gia không thể khóa trái. Sức khỏe cậu không tốt, tính cách còn quái gở, một khi cửa khóa ai cũng không biết cậu ở bên trong sẽ xảy ra chuyện gì?
Cho nên, Hoắc Tư Tước cũng quy định cửa phòng này không thể khóa trái.
Mà từ trước tới giờ, đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ, cậu lại khóa trái.
Dì Vương hoảng hốt tìm chìa khóa: “Cô Ôn, chìa khóa, chìa khóa tới rồi, cô mau mở cửa ra xem.”
Ôn Hủ Hủ cũng đã sớm chờ đến thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy chìa khóa được đưa tới, cô lập tức nhận lấy mở cánh cửa phòng ra.
“Dận Dận, con…”
Ngay từ đầu khi Ôn Hủ Hủ nghe Mặc Bảo nói con trai lớn gặp chuyện không may, trong lòng cô nghĩ có khả năng lớn là đứa con lớn này của cô lại tái phát bệnh không? Hoặc là có chỗ nào không thoải mái?
Nhưng cô không ngờ tới trường hợp khi cô mở cánh cửa này ra, đập vào mắt cô là khung cảnh hỗn độn!
Tại sao lại như vậy?
Ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt cô tái nhợt đi, một bước dài tiến vào. Cô nhìn thấy trên mặt đất khắp nơi đều là đồ vật cùng mảnh vỡ bị đánh đổ, vội vàng tìm đứa nhỏ ở trong phòng này.
“Dận Dận? Dận Dận con ở đâu?”
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, cậu ở đâu a?”
Dì Vương cũng tìm khắp phòng.
Nhưng mà, làm cho sắc mặt hai người càng ngày càng hoảng đó là khi bọn họ lục tung cái phòng này lên, đến mỗi một góc trong phòng cũng không bỏ qua cũng không thấy bóng dáng đứa nhỏ nào.
Đứa nhỏ này, giống như biến mất vào hư không!
“Sao có thể như vậy? Đứa nhỏ đi đâu rồi?”
Dì Vương hoàn toàn luống cuống, lập tức đi tìm vệ sĩ.
Ôn Hủ Hủ cũng không khá hơn chút nào, nhưng cô không tin đứa nhỏ sẽ mất tích. Đứa nhỏ dù sao cũng chỉ mới năm tuổi, cho dù mất tích cậu cũng sẽ lưu lại dấu vết.
Ôn Hủ Hủ cố gắng ngăn chặn sự khủng hoảng trong lòng, tiếp tục tìm trong phòng ngủ.
Cô thở phào nhẹ nhõm khi cô nghe được tiếng thở yếu ớt phát ra từ tủ quần áo lớn.
“Dận Dận……”