Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 376



Chương 376

Ba đi rồi à?

Ôn Hủ Hủ sửng sốt một chút.

Đang định nói cái gì đó, lúc này điện thoại di động đặt trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên.

“Alo?”

“Ôn Hủ Hủ, mày thật lợi hại, lại còn bảo em trai tao điều tra chuyện này cho mày, thế nào? Bây giờ tra ra rồi, có phải mày cảm thấy nó vẫn có thể đại nghĩa diệt thân* vì mày hay không?”

*Đại nghĩa diệt thân: nghĩa là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến giọng nói của một người phụ nữ ăn nói kiểu móc mỉa, thái độ cao ngạo, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.

Hoắc Tư Tinh?

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi, ngay lập tức đứng lên đi đến bên cửa sổ.

“Hoắc Tư Tinh, ý chị là sao? Cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân? Chị nói rõ ràng cho tôi?”

“Không nghe hiểu sao? Có nghĩa là tao đứng đằng sau vụ tai nạn đó đấy, đồ ngu!”

Hoắc Tư Tinh ở trong điện thoại vô cùng ngông cuồng thừa nhận.

Đồng tử Ôn Hủ Hủ chợt co rụt xuống!

Hóa ra là do chị ta làm?!

Tại sao?

Tại sao chị ta lại làm thế? Cô nào có trêu chọc chị ta? Dưới thời buổi pháp trị mà chị ta lại dám sai người ra tay độc ác với cô như vậy, chị ta thật sự có chỗ dựa cho nên không sợ đến mức độ này sao?

“Tại sao chị làm như vậy? Vì tôi đã đưa chị đến khoa tâm thần sao?”

“Cũng không phải, tao nói rồi, nếu mày ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, trốn đến một nơi không ai tìm được thì tao sẽ buông tha cho mày, nhưng mày nhìn xem mày không nghe lời chút nào, mày không chỉ không đi mà còn để cho em trai tao bắt đầu ra mặt vì mày, Ôn Hủ Hủ, mày quá tham lam!”

Câu cuối cùng giống như một con rắn độc chui ra từ trong góc tối âm u, chị ta dán vào bên tai cô nói từng chữ từng chữ lạnh lẽo và âm độc đến mức làm cho da đầu người khác tê rần rần!

Tham lam?

Đúng rồi, năm đó lúc cô mới gả đến nhà họ Hoắc, người phụ nữ này cũng không chỉ một lần tới cảnh cáo cô!

Chị ta nói cho cô biết trong đầu không nên có suy nghĩ không nên có, nói Ôn Hủ Hủ cô tuy không từ thủ đoạn gả cho em trai của chị ta, nhưng nhà họ Hoắc không phải là vật trong túi Ôn Hủ Hủ cô, cô tốt nhất nên nán lại vài năm rồi chờ cậu mợ cô có thể không cần đi ăn xin nữa.

Cô nên ngoan ngoãn cút về nhà họ Ôn của bọn họ.

Cho nên ý của chị ta bây giờ là bởi vì chuyện này sao?

Chị ta cho rằng cô trở về là muốn ngồi lại vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc?!!

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu ra, ngay tức khắc cô phẫn nộ mở miệng chửi: “Hoắc Tư Tinh, có phải chị bị bệnh không? Tôi tham lam cái gì? Chị cho rằng ai cũng thèm tiền của nhà họ Hoắc các người sao?”

“Người khác có lẽ không chắc, nhưng Ôn Hủ Hủ mày thì chắc chắn! Mày đã quên lúc trước mày không tiếc vứt bỏ tất cả mọi thứ để gả vào sao?”

“Chị——”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.