Chương 393
Ôn Hủ Hủ cũng không biết mình bị làm sao? Lại vội vội vàng vàng giải thích giống như sợ ông cụ hiểu lầm.
Nhưng ông cụ lại ngẩn người.
“Trốn chị con? Nó không còn ở đây nữa, ba đã đưa nó ra nước ngoài rồi, ba đã nói với con sẽ không bao giờ để nó trở về trong vòng 5 năm nữa rồi.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lại sững sờ.
Hoắc Tư Tinh không ở đây? Cô không biết, không ai nói với cô cả.
Cô càng xấu hổ hơn, cực kỳ sợ ông cụ hiểu lầm mình lấm liếm để ở lại đây: “Con… con thực sự không biết, nếu vậy ngày mai con sẽ chuyển đi.”
“Chuyển đi làm gì? Bây giờ không phải là nó khá tốt? Hủ Hủ, ba nói thật với con, nếu con không ly hôn, ba sẽ lập tức đi nói với Tư Tước, bảo nó hủy hôn lễ với Cố Hạ kia…”
“Không, con sẽ ly hôn! Con chắc chắn sẽ ly hôn với anh ta! ! ”
Ông cụ còn chưa nói hết, đột nhiên Ôn Hủ Hủ giống như bị con gì cắn ngay lập tức nhảy dựng lên kích động cam đoan với ông ấy rằng cô sẽ ly hôn!
Ông cụ sững sờ.
Chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này vậy? Ông ấy chỉ muốn cô tiếp tục làm con dâu của ông ấy mà thôi, sao lại kích động như thế?
Cuối cùng ông cụ cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy ngồi một lúc, bởi vì quản gia Hà Đình Ngọc ở bên ngoài đi vào thúc giục ông ấy trở về uống thuốc cho nên ông ấy đứng lên rời đi.
“Con muốn rời xa nó, vậy thì tùy con, tuy nhiên bên ba con không cần làm người ngoài, vài ngày nữa là mừng thọ sáu mươi của cô con, nhớ đến.”
Trước khi đi ông cụ để lại một câu như vậy.
Cô, đương nhiên đang nói cô của nhà họ Hoắc bọn họ.
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối loạn, nghe thấy câu này cô cũng chỉ gật đầu bừa, sau đó ông cụ rời đi ngay.
Mà khi ông ấy vừa rời đi, Ôn Hủ Hủ đã không biết rằng quản gia Hà Đình Ngọc đi theo phía sau ông ấy hỏi: “Lão gia, đã làm xong chưa?”
“Ừm.”
Ngắn ngủi vài phút, ông cụ vẫn là ông cụ đó, nhưng bất kể là thần thái hay là giọng điệu đã lạnh lùng hơn nhiều so với lúc trước ở trong Hoàng Đình số 1.
Hà Đình Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
“Giữa cô Ôn và thiếu gia vốn có hiềm khích, lúc trước lại nếm trải quá nhiều khổ sở từ cậu ấy, ngài tới cửa như vậy, cố ý không đee cho cô ấy ly hôn với thiếu gial, sẽ làm cho cố ấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, lão gia, tôi thật sự không hiểu vì sao ngài đột nhiên làm như vậy? Trước đây, không phải ngài thật sự muốn cô ấy ở lại sao?”
Lão quản gia mạnh dạn hỏi những chuyện mà ông ta muốn hỏi.
Vừa dứt lời, ông cụ đã chống nạng đí đến trước xe đột nhiên dừng lại ở đó.
Tại sao ư?
Đại khái là bởi vì cô ngoan ngoãn, khi ông ta nói cái gì thì làm theo cái đó tương đối tốt.
Nhưng bây giờ hình như không phải vậy nữa, cô không còn là một cô bé chỉ ở bên cạnh ông ta nữa, bên cạnh cô đã có thêm một người khác.