Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 409



Chương 409

Vừa nhìn thấy Hoắc Tư Tước, hai nhà lập tức tươi cười đi tới.

“Tư tước, xin lỗi, chuyện này là do thằng nghiệt chướng nhà chúng tôi to gan lớn mật, làm ra chuyện như vậy, cậu yên tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt.”

Người đầu tiên mở miệng, đương nhiên là ba mẹ của cậu bé kia, cũng chính là con gái và con rể của Hoắc Anh Nga.

Nhưng Hoắc Tư Tước lại phớt lờ bọn họ.

Hắn thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, vừa tiến vào, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp quét về phía phòng thu, bắt đầu tìm kiếm người hắn muốn tìm.

Kết quả liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ đang nằm sấp trên mặt đất.

Còn có ba con nhỏ đang vây quanh cô.

“Ôn Hủ Hủ, cô làm sao vậy?”

Trong lòng anh hoảng hốt, cho rằng cô cũng bị người ta đánh, bất chấp mọi người ở đây, anh bước nhanh tới khom lưng xuống trước mặt cô, sau đó bắt lấy cánh tay cô.

“A…”

Ôn Hủ Hủ lúc này đang tìm tấm card âm thanh không cẩn thận bị Mặc Bảo làm mất, bỗng nhiên bị người khác kéo lên, cô kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên.

“Hoắc Tư Tước? Anh… Anh đến rồi à?”

Nhìn thấy hắn, cô lập tức trở nên vui vẻ hớn hở, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời hai bên má, sáng ngời giống như là đóa hoa bỗng nhiên nở rộ.

Hắn đến, cô vui như vậy sao?

Tâm trạng Hoắc Tư Tước trở nên tốt hơn, sự lạnh lùng trong mắt cũng vơi đi không ít.

”Cô đang làm gì vậy?”

‘’Tôi đang tìm tấm card âm thanh, Hoắc Tư Tước, hôm nay tôi… có lẽ đã gây rắc rối cho anh rồi, vừa rồi tôi mới cãi nhau với giúp việc nhà cô anh, Mặc Bảo không nhịn được, không cẩn thận khiến chân cháu ngoại cô anh bị chảy máu, làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt người phụ nữ lại trở nên lo lắng.

Cô vì bảo vệ con mà nhận hết lỗi lầm về mình, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy lo lắng vì người kia là cô của nhà họ Hoắc.

Ôn Hủ Hủ khóc không ra nước mắt, cô như con mèo nhỏ vô cùng bất an vì đã làm sai chuyện gì đó.

Hoắc Tư Tước thấy cô như vậy thì đột nhiên có chút tức giận: ”Mất thì mất, làm cái gì mà làm sao?”

”Hả?” Ôn Hủ Hủ ngẩn người: ”Chuyện này… không sao sao?”

Khuôn mặt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, trên người bắt đầu xuất hiện sát khí: ‘’Cô nghĩ gì vậy? Người khác bắt nạt con cô mà cô còn muốn nhân từ với đối phương sao?”

”Không, không phải như vậy, tôi chỉ cảm thấy nó cũng là một đứa nhỏ thôi, Mặc Bảo nó… Nó ra tay hơi mạnh.”

Ôn Hủ Hủ luống cuống giải thích, bày tỏ mình không phải có ý đó.

Đúng là vậy, đều là mẹ nên khi đối mặt với trẻ con cô sẽ khó tránh khỏi mà mềm lòng, nhưng cô tuyệt đối không phải thánh mẫu, chỉ đơn giản là cô có thêm sự mềm mại của một người mẹ mà thôi.

”Có một số đứa trẻ chỉ đơn giản là trẻ nhỏ, có một số lại là ác ma trời sinh, cô cảm thấy Mặc Bảo ra tay mạnh, vậy cô có nghĩ đến trường hợp khác? Khi nó đưa tấm card âm thanh này cho Hoắc Dận cầm, nếu như thành công sẽ có hậu quả gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.