Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 428



Chương 428

Ôn Hủ Hủ đang muốn trả lời, nhưng lúc cô định lên tiếng thì thấy được lửa giận đang cháy bừng bừng trên khuôn mặt mỉa mai của người này.

Cô dường như hiểu ra điều gì đó, cô hơi hé miệng, cổ họng lại như bị thứ gì đó ngăn lại, cuối cùng không trả lời được.

”Nói đi!”

”Chúng tôi… Chúng tôi không có quan hệ gì cả, tôi ở đây vì chăm sóc cho đứa nhỏ mà thôi.”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng phủ nhận với khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào.

Nói xong cây kéo trong tay cô cũng rơi bộp xuống mặt đất, dường như câu nói này đã dùng hết sức lực của cô.

Trì Úc không để ý đến những chuyện này, sau khi nghe cô nói hai người không có quan hệ gì, anh ta thở dài một hơi.

”Vậy thì tốt, cuối cùng cô cũng thông minh hơn rồi, nếu như cô chỉ là bảo mẫu thì cô không biết cũng là bình thường.”

”Bảo…Bảo mẫu?”

“Không phải sao? Chăm sóc đặc biệt cho con của anh ta, không phải bảo mẫu thì là gì? Cho nên cô không cần phải băn khoăn, không nói cho cô thì không nói cho cô thôi, như vậy càng tốt, bọn họ đi của bọn họ, chúng ta đi của chúng ta, thế nào? Đồ ngốc, hôm đó cô đi giúp tôi chứ?”

Yêu nghiệt không tim không phổi đột nhiên vui vẻ cười tươi.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, cô chỉ biết trái tim đột nhiên trở nên lạnh buốt, lồng ngực như có một lỗ hổng lớn, gió lạnh thổi qua khiến cả người cô lạnh như băng.

Đúng vậy, ngược lại cô lại quên mất, bảo mẫu, bây giờ hắn không li hôn với cô chỉ vì con mà thôi.

Hơn nữa hắn nói với cô, trong thời gian bọn họ giữ quan hệ hôn nhân, hắn sẽ không kết hôn với bất kì người phụ nữ nào, nhưng hắn cũng không nói hắn sẽ không ở bên cạnh người phụ nữ nào.

Cố Hạ này không phải là người phụ nữ đã ở bên cạnh hắn ròng rã năm năm sao?

Ôn Hủ Hủ ngồi trong vườn rất lâu, mãi cho đến khi dì Vương đến tìm cô cô cũng không phát hiện.

”Ôn tiểu thư, Trì tiểu gia đã về rồi, cậu ấy nói tôi nói với cô rằng lễ phục và đồ trang sức cậu ấy sẽ cho người mang đến vào ngày tổ chức tiệc, Ôn tiểu thư, cô đồng ý tham gia thọ yến với cậu ấy rồi sao?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ ngẩn người nhìn về phía dì ta.

Cô đã đồng ý với Trì Úc sao?

Phải không, cô cũng không nhớ, vậy được thôi, đồng ý cũng đã đồng ý rồi xem như là báo đáp ân tình anh ta đã chăm sóc mình trước đây.

Ôn Hủ Hủ lơ đễnh gật đầu: “Ừm, trước đây… Ông cụ cũng bảo tôi đi.”

“Hóa ra là như thế, vậy được, tôi sẽ nói chuyện này với tiên sinh….”

“Không cần không cần đâu, tôi… tự tôi sẽ nói với hắn, dì đi làm việc đi.” Ôn Hủ Hủ lập tức từ chối người hầu, sau đó cô từ dưới đất đứng dậy đi về.

Dì Vương: “…”

Thôi vậy, ông cụ đã bảo đi, không cần thì không cần thôi.

Cuối cùng dì Vương cũng không quan tâm chuyện này nữa.

……

Hơn chín giờ tối, Hoắc Tư Tước tan làm trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.