Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 464



Chương 464

Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị dao cắt!

Người đàn ông nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, hắn nói: “Cô lo lắng cái gì? Tôi cũng không làm gì con bé cả, cô yên tâm, nó ổn.”

Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ổn là tốt rồi, vậy thì cô cũng yên tâm.

Cô cụp mắt xuống, chỉ một khoảnh khắc như vậy, cô không biết mình nên vui hay nên buồn?

Bọn trẻ nghe lời hắn, cô nên vui không đúng sao?

Ôn Hủ Hủ muốn làm cho bản thân vui vẻ.

Nhưng sự thật sau khi cô nghe thấy điều này, ngay cả đũa cũng không nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khổ sở đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

“Cô sao vậy? Sao cô không ăn?”

“…… Hả? Ăn thôi, ăn thôi.” Ôn Hủ Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân.

Hoắc Tư Tước liếc nhìn cô vài lần.

Hắn nhìn ra cô có gì đó không đúng, nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn vẫn còn tưởng rằng là di chứng, cũng giống như lúc hắn tới, cô giống như một kẻ ngốc ngồi hóng gió lạnh ở bên cửa sổ.

Ăn khoảng một giờ, cuối cùng hai người cũng đã ăn xong.

Nhưng trên cơ bản đều là Ôn Hủ Hủ ăn, người đàn ông này không động đũa mấy.

Hắn kén ăn, cũng cực kỳ khắc khe với hoàn cảnh ăn cơm, cho nên vừa rồi Ôn Hủ Hủ mới có thể kinh hãi khi hắn lại có thể ở đây ăn cơm cùng cô.

“Cô muốn về sao?”

“Ừm, dì Vương không thể đi đi lại lại miết được, về sớm một chút để bọn họ được nghỉ ngơi.”

Người đàn ông dọn dẹp bàn làm việc, sau đó đi vào phòng tắm để rửa tay, hắn mặc áo khoác vào và chuẩn bị đi.

Ôn Hủ Hủ lẳng lặng nhìn hắn.

Cô có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt hắn, có thể hai ngày nay chạy giữa bệnh viện và công ty, khiến anh mệt mỏi.

Nhưng cho dù như vậy, một người đàn ông bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, còn có thể chăm sóc con cái trong nhà, thật sự là rất đủ tư cách làm một người ba.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm rồi.

“Được, đi đường cẩn thận.”

Cô nhẹ nhàng dặn dò, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ quyến luyến, giờ khắc này, giống như ước gì có thể nhìn hắn nhiều thêm chút nữa.

Muốn vĩnh viễn khắc sâu nét mặt, giọng nói, thậm chí cả người của hắn vào trong đầu.

Hoắc Tư Tước: “…”

Có lẽ ánh mắt quá nồng nhiệt.

Hắn quay lại.

Nhưng mà ngay lúc này, tầm mắt của người phụ nữ này đã thu hồi lại, cô xoay người làm bộ rót cho mình ly nước, bình tĩnh đến mức làm cho người khác hoàn toàn không thể nhìn ra một chút manh mối nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.