Chương 478
Ba đứa nhỏ đều đã được dẫn lên, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, một người là Ôn Hủ Hủ, người kia đương nhiên là Hoắc Tư Tước.
Có nên nói gì không?
Cuối cùng hắn cũng bắt cô về, bọn nhỏ cũng thấy, lần này có phải đã tuyên án cho cô rồi hay không?
Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lạnh lẽo, chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm trên khóe miệng tái nhợt.
“Nhìn thấy bọn chúng thế nào? Giày vò thành ra như vậy, hài lòng chưa?”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ chậm rãi ngẩng đầu lên, thắc mắc có phải bản thân mình nghe lầm hay không.
Hoắc Tư Tước tiếp tục châm chọc: “Tôi nói, bây giờ cô nhìn thấy bọn chúng như thế này, cô có cảm giác gì? Không phải lúc nào cũng khoe khoang mình là một người mẹ tốt sao?”
Giọng điệu hắn không chút khách khí, rất sắc bén.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Cô không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì hôm nay cô thực sự cảm thấy xấu hổ với bọn trẻ, cô cảm thấy có lỗi với bọn chúng vì quyết định của mình.
Nhưng mà những thứ này là do cô muốn sao?
Không phải, đây đều do bị nhà họ Hoắc bọn họ ép!
Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đã giàn giụa nước mắt.
“Tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Tôi trốn đi, ít nhất sau này còn có cơ hội gặp lại bọn chúng, nhưng nếu tôi rơi vào tay các người, có phải đến chết tôi cũng không thể nhìn thấy bọn chúng không?”
Lời nói của cô cực kỳ phẫn nộ.
Giống như một lưỡi dao sắc bén, sau khi xuyên qua không khí lạnh lẽo trong phòng khách, rồi đâm thẳng vào trong lòng Hoắc Tư Tước, trong chốc lát, hắn ngồi ở đó không nói nên lời.
Quả nhiên cô chạy trốn vì chuyện này.
Nhưng tại sao cô không tin hắn? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng hắn có cùng suy nghĩa với lão già kia sao?
Người đàn ông có hơi tức giận.
Nhưng ngay sau đó, khi hắn nhớ tới những năm gần đây, không, không đúng, là sau khi hắn quen biết cô, hắn chưa từng làm một chuyện tốt nào cho cô cả, vì thế lửa giận cũng bị nghẹt ngay cổ họng.
Đúng vậy, sao cô có thể tin hắn có thể bảo vệ cô chứ?
Hắn đối xử tệ với cô như vậy, cho tới bây giờ chưa từng đối xử tốt với cô, đổi lại là hắn thì hắn cũng không tin.
Hoắc Tư Tước không nói lời nào.
“Sao vậy? Anh không nói gì sao? Là bị tôi nói trúng rồi?”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không lên tiếng, vẻ mặt cô càng đầy vẻ giễu cợt hơn
Gân xanh trên thái dương Hoắc Tư Tước nổi lên.
Cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa: “Nói gì? Tôi thấy đầu óc cô có vấn đề thì có, cái gì mà bây giờ rơi vào tay tôi? Không phải cô luôn ở trong tay tôi sao?”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Hắn nổi điên cái gì?