Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 497



Chương 497

《Hình xăm》

Là quyển《Hình xăm》 kia ?!!

Tay Ôn Hủ Hủ run rẩy dữ dội.

Cố nén nỗi hoang mang tột độ trong lòng, cô đọc từng câu từng chữ, phát hiện thật sự đã có người bởi vì hình tượng nam chính trong quyển sách này mà nghi ngờ đến chủ tịch tập đoàn Hoắc thị.

Bởi vì lúc Ôn Hủ Hủ viết, thật sự dựa theo người đàn ông này.

Đặc biệt là một số đặc điểm rất rõ ràng của hắn, chẳng hạn như Ôn Hủ Hủ miêu tả khóe mắt của hắn có một nốt ruồi lệ.

Đôi mắt xinh đẹp như biển rộng có một chấm nho nhỏ giống như cái đuôi sao băng xẹt qua, lặng lẽ để lại dấu ấn trên gương mặt hắn. Cô luôn lo lắng nó sẽ mang lại xui xẻo cho hắn, nhưng khi nhìn thấy nó, cô luôn bị nó mê hoặc.

Phải thừa nhận văn phong của Ôn Hủ Hủ lúc đó rất hay.

Một câu ngắn ngủi như vậy, năm đó không biết có biết bao người hâm mộ điên cuồng vì nam chính này, dựa theo đoạn miêu tả, cũng không biết có bao nhiêu người tưởng tượng ra nhân vật này.

Thậm chí còn có nhân vật truyện tranh, còn có nhân vật cosplay.

Cho đến hôm nay, hình ảnh của chủ tịch tập đoàn Hoắc thị được đưa lên mạng.

“Bịch—“

Chiếc máy tính bảng trong tay Ôn Hủ Hủ rơi xuống đất.

Cả người cô run rẩy, nỗi sợ hãi cực độ bao phủ đỉnh đầu cô, trong nháy mắt cô không thể đứng vững.

“Đồ ngốc? Cô sao vậy? Cô không sao chứ?” Trì Úc nghe thấy bên cô một lúc lâu không có động tĩnh, anh ta vội vàng hỏi.

Lẽ nào đồ ngốc này bị dọa sợ rồi?

Đây chỉ là suy đoán vớ vẩn của những người này, cũng không phải là sự thật, tại sao cô lại căng thẳng như thế?

Trì Úc lo lắng đã làm cô sợ hãi, vội vàng an ủi cô: “Cô đừng sợ, đây đều là chuyện bịa đặt, cô cảm thấy Hoắc Tư Tước bị bệnh tâm thần sao?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Trì Úc: “Tôi thấy là người nào đó ngứa da, cô cứ chờ đi, Hoắc thị mà nhìn thấy sẽ lập tức xoá sạch mấy tài khoản này trong vài phút, ngay cả lời đồn nhảm nhí như vậy cũng dám truyền ra, không sợ chồng cũ của cô làm cho bọn họ không có chỗ chôn thây à.”

Trì Úc hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện này.

Mà trên thực tế, tốc độ lan truyền trên mạng của chuyện này thật sự rất chậm.

Cũng chỉ là mấy tài khoản nhỏ, cộng thêm hai ba cái tài khoản trung bình đang thảo luận vấn đề này, vừa nhìn thật sự chính là đang marketing có tiết tấu, mức độ phổ biến hoàn toàn không tăng lên chút nào.

Ôn Hủ Hủ giật mình.

Vài giây sau, rốt cục cô cũng bình tỉnh lại, trong lòng bỗng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cô suýt chút nữa kích động đến khóc.

May mắn, may mắn vẫn còn kịp.

Cô ngay lập tức đi thay quần áo, sau đó xách túi đi ra.

“Cô Ôn, cô muốn đến nhà cậu cô đúng không? Chủ tịch đã bảo tôi ở đây đợi cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.