Chương 567
“Vâng, cảm ơn.”
Kiều Thời Khiêm lập tức cảm ơn vô cùng.
Sau đó, anh ta dẫn Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận cùng đi vào.
Nhưng sau khi bước vào, sự xa hoa trong trang viên này lại khiến người ta không thể nào hình dung được, Ôn Hủ Hủ phát hiện ra rằng ngay cả những viên đá cuội rải dưới chân dường như cùng không phải là viên đá bình thường.
Long lanh trong suốt như thủy tinh.
Thật giàu có!
Cho nên, thật sự phải đầu cơ vào tài chính.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Ôn Hủ Hủ càng thêm kiên định với con đường mình sẽ đi trong tương lai.
Đi khoảng mười phút, cuối cùng nhìn thấy phía trước hình như là một vườn hoa, Ôn Hủ Hủ mừng rõ, đang định bước nhanh đến thì lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng chó sủa: “Gâu gâu……”
Có chó?
Ôn Hủ Hủ giật mình.
Cô vô thức nhìn sang, không ngờ một bóng đen từ bên trong đã lao ra nhanh như chớp.
“Cẩn thận…” Kiều Thời Khiêm ở phía trước nhìn thấy lập tức quay lại muốn cứu Ôn Hủ Hủ.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đã nắm lấy Ôn Hủ Hủ, người đó kéo cô tránh đi với tốc độ rất nhanh, một giây sau đá thật mạnh vào con chó đó!
“Gâu…”
Con chó bị đá lập tức ngã xuống đất và kêu lên thảm thiết.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Kễ cả Kiều Thời Khiêm, lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, rất lâu cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Chàng trai trông có vẻ ốm yếu ấy lại có khả năng như thế này?
“Chị…”
Có thể Ôn Cận cũng đã nhận ra mình sai, nên sau khi đá con chó xong cậu lập tức buông tay chị gái ra, rụt rè cúi đầu xuống ở bên cạnh chị mình.
Rất giống một đứa trẻ đã làm điều sai trái.
Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng.
Mặc dù cô cảm thấy có hơi không đúng, nhưng để bảo vệ người nhà cô vẫn lựa chọn bảo vệ đứa em họ này.
“Không sao, chị không sao, đừng sợ.” Cô chủ động nắm lấy cánh tay còn đang run rẩy của cậu, vỗ nhẹ tỏ ý an ủi.
Lúc này trái tim của Ôn Cận mới nhẹ nhõm.
Cậu cúi đầu, rụt rè nhìn con chó bị mình đã nằm ở dưới đất kia, bắt đầu giải thích: “Lúc nhỏ trong nhà có rất nhiều chó, thường xuyên… cắn người cho nên em đã quen như thế.”
Nghe thấy vậy đôi mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên, tất cả những nghi ngờ hoàn toàn biến mất.
“Đúng, em nói đúng, chị cũng quên nhà ở quê là ở nông thôn và ở đó nuôi rất nhiều chó, Thời Khiêm xin lỗi anh, vừa rồi Tiểu Cận không khống chế được nên mới đã con chó này, sẽ không sao chứ?”