Chương 594
Hoắc Tư Tước mang theo đứa bé, đi đến sở nghiên cứu của Lạc Du với tốc độ nhanh nhất, mười mấy phút sau, người phụ nữ này tiêm cho Mặc Bảo đã ngất xỉu một liều thuốc, triệu chứng của bé nhanh chóng chậm lại.
”Nhìn xem, tôi đã bảo rồi, đứa nhỏ bị nhiễm nấm mốc.”
“Nấm mốc?” Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đứa bé đang nằm trên giường bệnh, hắn lập tức ngẩng đầu lên: ”Nấm mốc gì?”
”Nấm mốc chính là cây nấm đó, nhưng cũng thật kì lạ, theo lí thuyết mà nói, những loại nấm được bày bán trên thị trường đều an toàn, vì sao con anh lại bị trúng loại độc này chứ? Có phải ăn linh tinh ở nhà ông không?
”…”
Hoắc Tư Tước không thể trả lời câu hỏi này, vì trong khoảng thời gian này hắn căn bản không có mặt ở đây.
Lạc Du thấy hắn không nói gì thì lên tiếng: ”Tình huống này rất nguy hiểm, nếu như anh lại đến chậm, đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao?”
Cô ta bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hoắc Tư Tước nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Không, hắn sẽ không để con của hắn xảy ra chuyện.
Nhưng hôm nay không phải thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi sao? Nếu như hắn quay về muộn một chút, nếu như không phải Lạc Du đúng lúc ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?
Người đàn ông đứng lặng người trước giường đứa nhỏ, vẻ mặt kém đến cực điểm.
Hắn vốn đang nắm tay đứa nhỏ, cũng vì tự trách và áy náy nên năm ngón tay đang cầm bàn tay nhỏ nhắn kia cũng trắng bệch đi.
”Tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng nếu anh đã mang đứa bé đến với thế giới này thì nên chăm sóc thật tốt, tiền quan trọng hay người quan trọng?
Lạc Du lại lải nhải thêm hai câu.
Sau đó cô ta xoay người mang máu đứa nhỏ đi xét nghiệm,
Cô ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ.
Hoắc Tư Tước ngồi đó không lên tiếng.
Đương nhiên là người quan trọng, nếu để hắn chọn, hắn nhất định sẽ từ bỏ tất cả để chọn ba đứa nhỏ.
Nhưng có người đã không cần họ nữa rồi.
Đêm đó Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở chỗ này.
Mặc Bảo tỉnh dậy lúc đêm khuya, đôi mắt to tròn đã ngủ mê man cả ngày hơi mở, cậu bé thấy ba đang ngồi cạnh mình, tay nhỏ không còn chút sức lực hơi động đậy.
”Ba…”
”Ừm?” Hoắc Tư Tước vừa chớp mắt nghe thấy giọng đứa bé thì lập tức tỉnh lại theo phản xạ.
”Mặc Mặc, con tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn kích động đứng dậy ngồi xuống trước giường đứa bé, sau đó đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé.
Mặc Bảo chưa từng thấy ba khẩn trương như vậy bao giờ, bệnh nặng còn chưa khỏi, hai mắt bé đã lập tức ửng đỏ.