Chương 608
Lúc này ánh mắt Ôn Hủ Hủ mới dịu đi: ”Tôi không sao, tôi cũng là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình, dì không cần lo.”
”À, đúng rồi, tôi quên mất chuyện này.”
Dì Vương nghe xong mới yên tâm lại.
Hai người ở trong phòng nói chuyện vài câu, nói qua chuyện lúc Ôn Hủ Hủ ngất đi ngày hôm qua, sau đó dì Vương đi ra ngoài.
Không lâu sau, ba đứa nhỏ được dì ấy mang đến.
”Mẹ, mẹ không sao chứ? Hôm qua mẹ làm Nhược Nhược sợ muốn chết, mẹ cho bé cưng nhìn đi, mẹ có ổn không?”
”Nhược Nhược, em đừng làm thế, mẹ vẫn chưa khỏe, cẩn thận làm mẹ đau.”
”Ừm, Nhược Nhược nghe lời, em đi xuống.”
Ba đứa nhỏ đồng thời xuất hiện trước mặt Ôn Hủ Hủ, mấy đứa tranh nhau hỏi thăm quan tâm cô, nhìn cô mà cứ tưởng mình đang mơ.
”Đây là…”
”Thật xin lỗi Ôn tiểu thư, tôi phải đi siêu thị mua đồ ăn, cô có thể giúp tôi trông ba đứa nhỏ không? Ở đây chỉ có một mình tôi giúp việc, lúc trước khi đi ra ngoài, đứa nhỏ không đi học nên tôi đều đưa sang chỗ cô Lạc.”
Dì Vương hơi áy náy giải thích.
Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt, trong giây phút, trái tim như đã chết như được sống lại, cơ thể cô run rẩy, nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý.
”Được được được, tôi trông mấy đứa nhỏ, dì không cần đưa chúng qua chỗ cô Lạc đâu, tôi nhất định sẽ chăm sóc mấy đứa thật tốt.”
”Được.”
Dì Vương cười tủm tỉm rời đi.
Sao cô bé này lại có ý đồ gì xấu được chứ?
Cô cũng chỉ là một người mẹ lúc nào cũng muốn nhìn thấy con thôi, cô cũng chỉ là một người đáng thương phải gánh vác quá nhiều chuyện mà thôi.
Ngày hôm đó, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng có thể ở bên cạnh con mình.
Nhưng cô lo lắng người đàn ông kia sẽ đến, hắn vừa đến cô sẽ bị đuổi ra ngoài, cho nên cô luôn giả bị bệnh để không phải rời đi, thỉnh thoảng còn làm bộ bị chóng mặt đau đầu.
“Mẹ, mẹ bị đau đầu thật sao?”
Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ tinh quái, cô bé phát hiện ra mẹ đang giả vờ, nhân lúc không có người, bé ghé sát lại tai mẹ hỏi.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
Cô suy nghĩ một chút rồi vẫn nói nhỏ cho cô bé nghe: ”Không phải, mẹ chỉ muốn ở bên các con lâu hơn thôi.”
Đôi mắt to ngập nước của Tiểu Nhược Nhược lập tức sáng lên.
”Được rồi, bây giờ con sẽ đi nói với các anh, con sẽ nói các anh phòng bị thật tốt, khi nào thấy ba tới chúng con sẽ mật báo cho mẹ nha.”
Sau đó bánh bao nhỏ thật sự lon ton chạy đi tìm hai anh trai.