Chương 635
Cũng may sau khi người đàn ông thấy cô lấy tất đi một lần trong túi ra thì ngồi xuống tảng đá cạnh dòng suối.
”Vì sao cô lại mang theo thứ này?”
Nước suối lạnh buốt chảy qua chân hắn, cô gái ngồi xuống, đôi tay mềm mại tinh tế nắm lấy chân hắn, giúp hắn rửa sạch vết bẩn trên chân.
Đột nhiên đáy lòng hắn như bị thứ gì đó chọc vào.
Tê dại gần như khó có thể cản lại.
”Không phải là chuyện nên làm sao? Cày bừa vụ xuân mà, chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ nghịch bẩn đồ, tôi chuẩn bị trước cho chúng.”
Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu không để ý lắm mà trả lời một câu, lòng bàn tay mềm mại thì cẩn thận rửa vết bẩn trên chân cho người đàn ông.
Cô biết hắn thích sạch sẽ nên cố ý rửa thật cẩn thận.
Hơi thở của Hoắc Tư Tước như ngừng lại.
Người phụ nữ đáng chết này.
Hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý ra chỗ khác.
Nên làm?
Hắn không làm những việc này, mặc dù hắn nuôi Hoắc Dận lớn nhưng những việc trong sinh hoạt vẫn giao cho người hầu trong nhà, những điều cô nói hắn chưa từng làm qua.
Vậy năm năm qua, những chuyện mà cô làm cho hai đứa nhỏ đều là kinh nghiệm của bản thân sao?
Nhưng trước khi sinh mấy đứa nhỏ cô cũng từng là thiên kim tiểu thư mười ngón không dính nước xuân, một mình cô mang hai đứa nhỏ sống ở nước ngoài, cũng không có ai dạy cô, để có thể làm những điều này chắc chắn còn khó hơn những người mẹ bình thường gấp mấy lần.
Hoắc Tư Tước im lặng, bức tường băng vừa dựng lên trong lòng dường như có dấu hiệu tan chảy…
”Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Không phải chứ? Cô còn rửa chân cho anh ta? Không phải cô xem anh ta là con nít đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, người đàn ông này cũng không ngốc!”
Lúc bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng trở nên bình thường thì Lạc Du đột nhiên xuất hiện.
Cô ta cầm theo rổ trái cây, khiếp sợ đứng trên bờ nhìn hai người, lời nói ra cũng không chút nể nang.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi.
”Lạc Du, cô nói gì vậy? Tôi…”
Cô còn chưa nói hết câu, đôi chân đang được cô rửa dưới dòng suối đã thu về.
Hắn như bị vật gì chọc phải, ngũ quan tuấn mỹ lập tức lạnh đi, sau khi giật mình thu chân lại thì đứng lên đi ra khỏi dòng suối để lên bờ.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hơn: ”Hoắc Tư Tước, anh đừng nghe cô ta nói linh tinh, tôi không có ý này.”
”Vậy cô có ý gì? Tôi đúng là quên mất Ôn tiểu thư ngày trước vì để giành lại con mà không gì không làm được, không phải sao? Lần này cô đổi cách khác sao?”
Một giây này bầu không khí lại như đóng băng.
Thái độ người đàn ông như bị ai đó chọc trúng, cho dù là vẻ mặt hay lời nói ra cũng lạnh lùng hơn tất cả thời khắc nào lúc trước.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không nói gì nữa.
Vì cô biết lúc này cô có nói gì cũng không đúng.