Chương 646
Mãi một lúc sau không nhìn thấy bóng dáng người hắn ở sảnh chờ nữa, lúc này cô mới cảm nhận giống như có thứ gì đó tách ra khỏi thân thể cô.
Cơn đau xé ruột xé gan truyền đến chợt làm cô lảo đảo, sau đó ngồi xổm xuống ôm ngực khóc lớn.
Bọn họ… cuối cùng đã kết thúc hoàn toàn.
——
Lúc Lạc Du lái xe tìm được Hoắc Tư Tước, đã sắp sáng rồi.
Thành phố A vào đầu mùa xuân, thời tiết lúc nào cũng có mưa xuân liên miên, buổi tối hôm nay cũng không ngoại lệ, Lạc Du tưởng rằng Hoắc Tư Tước ở trong sân bay cho nên cô ta chạy thẳng tới đó.
Nhưng không ngờ cô ta lại có thể bắt gặp hắn ở nửa đường.
Hoắc Tư Tước thơ thẩn đi trên đường như một cái xác chết, hắn không lái xe, trên đường không một bóng người, hắn loạng choạng bước từng bước trong cơn mưa lớn.
Hắn có bị điên không?
Hắn không muốn sống nữa sao?
Lạc Du kinh ngạc mặt mày tái xanh, cô ta ngay lập tức dừng xe lại, sau đó xuống xe chạy về phía hắn: “Hoắc Tư Tước, anh đang làm gì vậy? Anh điên à? Mưa lớn như vậy còn một mình đi bộ trên đường cao tốc! Anh không muốn sống nữa sao?!!”
Cô ta cực kỳ tức giận.
Mà trong cơn tức giận này còn xen lẫn một chút hoảng loạn và sợ hãi trước đây chưa từng có.
Thế nhưng Hoắc Tư Tước lại giống như không nhìn thấy cô ta, trong cơn mưa to trút xuống, ánh mắt hắn trống rỗng, mặt tái mét, đôi môi bị nước mưa lạnh lẽo không ngừng tưới lên, càng lúc càng không thấy một chút huyết sắc (màu da thịt hồng hào) nào, lúc này trông hắn giống như người chết.
Đến mức này sao? Một người phụ nữ đã làm tổn thương hắn thành ra như thế này?
Khí thế trước kia của hắn đi đâu rồi? Vẻ cao ngạo của trước kia đâu rồi? Hắn chính là Hoắc Tư Tước, là vị vua cao cao tại thượng của thành phố này!
Trong mắt Lạc Du cuối cùng biến thành oán hận.
“Làm sao cô ta có thể biến anh thành như này? Cô ta có tư cách gì biến anh thành ra thế này? Anh là người do em đã cứu về, em đã nuôi sống anh tròn tám năm, cô ta dựa vào cái gì chứ?!!”
Lạc Du nghiến răng ken két, sau đó cô ta giơ tay lên dùng ngón tay ấn mạnh vào sau gáy hắn mặc cho hắn đang cố gắng giãy dụa.
Ngay lập tức, hắn ngã vào vòng tay của cô ta.
“Anh đừng buồn, sau này em sẽ không làm cho anh nhớ tới chuyện như vậy nữa, chúng ta sống cuộc sống vui vẻ của chúng ta, không được sao?”
Lạc Du lẩm bẩm nhìn người đàn ông yên tĩnh trong ngực cô ta…
Ôn Hủ Hủ cũng lên máy bay.
Cô khóc lớn một trận, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.
Kiều Thời Khiêm muốn cầm tới thêm một cái chăn cho hai mẹ con, dù sao trong khoang máy bay vào đêm khuya có chút lạnh.
Thế nhưng lúc anh ta mới vừa tới đã nghe thấy Ôn Hủ Hủ dùng giọng điệu bình thản nhất, cũng lạnh lùng nhất nói với anh ta một câu: “Sau khi xuống máy bay, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”