Chương 683
Nhưng, khiến cho người ta kỳ lạ là, sau khi cô nói xong người đàn ông đang ngồi trên ghế vốn tức giận với cô bỗng nhìn chằm chằm cô như thể nhìn một kẻ thần kinh.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân hai ngày nay cô động kinh?
“Ai nói với cô Mặc Bảo bị ngược đãi?”
“Lẽ nào không phải? Thằng bé bị đánh mặt mũi sưng vù, ngay cả răng cửa cũng không còn! Anh còn muốn phủ nhận?!” Ôn Hủ Hủ lại thêm căm giận đỏ bừng mắt.
Thấy nói đến chủ đề này, Đỗ Hoa Sênh cũng bắt đầu nói vào: “Đúng vậy, chính đứa trẻ đó đến tìm tôi và nói, lẽ nào là giả?”
Cái gì?
Lại còn là tiểu Vương bát đản kia tự mình tìm đến?
Hoắc Tư Tước tức giận, bóp xương ngón tay kêu răng rắc, thằng nhóc này, xem hắn về có xử lý nó không!
“Chính xác là giả, đó là nó tự ngã, nếu các người không tin có thể đến vịnh Thiển Thủy hỏi dì Vương.”
“…”
Khi hai chữ “Dì Vương” được nói ra, cả Ôn Hủ Hủ và cậu thật sự bị nghẹn.
Bởi vì ở vịnh Thiển Thủy ai cũng có thể nói dối lừa gạt họ, nhưng chỉ duy nhất dì Vương xem cô như người nhà là không thể.
“Còn có, ai nói với các người là tôi và Lạc Du kết hôn sẽ xây tổ ấm tình yêu khác? Tôi và cô ta chỉ đính hôn chứ không phải kết hôn, hơn nữa hoa hồng Nhật Lệ mà cô nghe thấy chỉ là bất động sản nhà họ Lạc mới mua ở nơi này, liên quan gì đến tôi?”
Ánh mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên nhìn thẳng vào Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Trong lúc không đề phòng, bất chợt cô giống như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trong một giây khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Hắn lại còn trực tiếp chỉ đích danh nói “Hoa hồng Nhật Lệ” mà cô nghe thấy?!!
Nói như vậy, hắn rất rõ ràng ngày đó cô lén vào vịnh Thiển Thủy.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mất mặt vô cùng…
Đỗ Hoa Sênh cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả như thế này, vốn ông ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm ra mặt giúp đỡ thứ không ra hồn này.
Kết quả, lại khiến ông ta mất mặt!
“Được, đã xác định rõ ràng không có chuyện này vậy thì chúng tôi cũng yên tâm, Hoắc tổng, tôi hy vọng cậu cũng đừng hiểu lầm. Sở dĩ chúng tôi làm như vậy, cũng đều là lo lắng cho hai đứa trẻ.”
Vì thể diện cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đè nén lửa giận trong lòng nói ra như vậy.
Làm sao Hoắc Tư Tước sẽ so đo với ông ta?
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua người phụ nữ bên tay trái đã hoàn toàn không dám ngước đầu lên nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên, ông yên tâm, sẽ không có ai chăm sóc con của tôi tốt hơn chính tôi.”
Những lời này có thể nói là một viên thuốc an thần.
Ôn Hủ Hủ luôn vùi đầu vào bàn, không biết vì sao đột nhiên lại ngẩng đầu lên.
“Vậy sau này nếu các người có con mới thì sao?”
“Cái gì?”