Chương 710
Ngoại trừ tivi cô thường mở mỗi ngày để xem tiến triển của tin tức bên trong.
Cho đến khi nhìn thấy bên trong đã trời yên biển lặng, cô mới dứt khoát rút phích cắm tivi, vùi mình trong bóng tối ba ngày trong căn phòng đóng rèm này.
Ba ngày sau, cuối cùng cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa như đánh trống.
“Ôn Hủ Hủ! Cô mở cửa ra cho tôi! Nếu không mở nữa thì ông đây sẽ đá cửa vào đấy!”
“…”
Ôn Hủ Hủ quấn chặt mình trong chăn nằm trên giường, trở mình xem như không nghe thấy.
Thế là cuối cùng cánh cửa này thật sự bị người ta đá mở ra từ bên ngoài.
“Đệch!”
Khoảnh khắc cánh cửa bị đá tung ra, người này nhìn thấy bên ngoài bầu trời trong xanh còn bên trong lại tối đen như mực, anh ta giật mình đổ mồ hôi lạnh ngay tại chỗ.
Đồ ngốc này, chắc sẽ không thật sự xảy ra chuyện đấy chứ?
Trì Úc lập tức chạy vào, vừa mở tất cả đèn lên vừa hét lớn: “Đồ ngốc? Cô ở đâu? Cô mau ra đây, có phải cô chết rồi không?”
Ôn Hủ Hủ: “…”
“Đệch, hóa ra cô ở đây à, mẹ nó suýt nữa cô làm tôi sợ muốn chết!” Cuối cùng Trì Úc phát hiện ra ngọn đồi nhỏ trên giường, liền vui mừng khôn xiết chạy vào.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không muốn quan tâm đến anh ta.
Cô trở mình, quấn chăn quanh người, mệt mỏi mắng: “Anh đến làm gì? Cút ra ngoài!”
Trì Úc: “…”
Anh ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ này không có sinh khí như vậy, cuối cùng cũng có chút tức giận, đứng ở đó kéo chăn trên người cô xuống.
“Cô nói tôi đến làm gì ư? Cô mất tích ba ngày, người khác còn tưởng cô đã bị phân xác rồi đấy,”
“Anh có bệnh à!”
Ôn Hủ Hủ đang ở trong trạng thái cực kỳ tiêu cực, nhìn thấy chăn bị giật đi lập tức leo xuống khỏi giường, muốn giật chăn lại.
Làm sao Trì Úc có thể cho cô được?
Anh ta ôm chăn chạy thẳng đến bên cửa sổ, kéo tất cả rèm cửa đã che kín ba ngày ra.
Ngay lập tức, Ôn Hủ Hủ ở trên giường chỉ cảm thấy có một ánh sáng chói mắt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, đôi mắt đột nhiên đau nhói, cô đành phải lấy hai tay che mắt mình lại.
“Trì Úc, anh đang làm cái gì đấy hả? Mau kéo rèm lại cho tôi.”
Trì Úc: “Tôi không kéo đấy, cô nhìn xem mình trở thành cái dạng gì đi? Không phải chỉ bị người đàn bà kia chửi vài câu thôi sao? Đến mức suy sụp tinh thần vậy ư? Ôn Hủ Hủ trước đây đi đâu rồi?”
“…”
Ôn Hủ Hủ trước đây đã chết rồi.
Ôn Hủ Hủ ngồi thẫn thờ ở trên giường rất rất lâu, cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng nơi này, cô chậm rãi thả hai tay xuống, nhìn ánh sáng rực rỡ đã rất lâu không thấy.
“Anh đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?”