Chương 718
Không bao lâu sau, Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm cùng nhau đi ra ngoài.
Đương nhiên Kiều Thời Khiêm muốn ở lại lâu hơn, thậm chí còn muốn được giữ lại. Nhưng thái độ của Ôn Hủ Hủ vô cùng lạnh lùng, cô không cho anh ta cơ hội thương lượng, lập tức mang anh ta rời đi.
”Hôm nay anh có thể lấy được tiền, sau khi anh lấy rồi thì đến tìm Lâm n, ông ta sẽ tính cho anh.”
”…Được.”
Kiều Thời Khiêm chỉ có thể đồng ý.
Hai người đến công ty, Ôn Hủ Hủ mở máy tính lên, chuẩn bị bán tháo cổ phiếu tại thị trường chứng khoán vừa mở lên.
Nhưng cô không ngờ, mấy phút sau, cổ phiếu ngày hôm qua vẫn còn rất được giá đột nhiên lại bị ngã giá!
Tại sao có thể như vậy được?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi, cô lập tức đi ra ngoài tìm Lâm n.
”Lâm n tiên sinh, có chuyện gì vậy? Cổ phiếu của Vân Đoan Nhất Phẩm sao lại bị giảm khi mới bắt đầu phiên giao dịch được?”
”Ừm, tôi đã biết chuyện này rồi.”
Lâm n cũng đã thấy chuyện này, cho nên vẻ mặt ông ta lúc này cũng vô cùng nghiêm trọng.
Ôn Hủ Hủ đột nhiên có cảm giác vô cùng xấu: ”Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Lâm n nhíu mày: ”Tôi sẽ tra xem bây giờ đang có việc gì. Cô trấn an luật sư Kiều chút, sau khi tôi tìm hiểu được sẽ nói cho cô biết.”
”…”
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực.
Nửa tiếng sau, phía Lâm n cuối cùng cũng có tin tức, ông ta nói họ bị báo cáo.
”Báo cáo? Vì sao lại báo cáo? Đây chỉ là một cổ phiếu nhỏ, chúng ta cũng sẽ không tạo ra quá nhiều xao động cho thị trường chứng khoán, sao lại bị người khác để ý mà báo cáo được?”
Ôn Hủ Hủ nghe được đáp án này thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lâm n cũng cảm thấy khó tin.
Nhưng chuyện đã xảy ra, bọn họ cũng chỉ có thể giải quyết.
Ngày hôm đó Ôn Hủ Hủ không làm được gì để tập trung giải quyết chuyện này, chiều lúc tan làm, cô cũng không còn cách nào khác ngoài đưa Kiều Thời Khiêm về.
Sau khi thấy anh ta xuất hiện, vẻ mặt Ôn Cận có thể nói là lạnh như băng.
”Chuyện đó… Chuyện kia xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, em yên tâm, anh ấy chỉ ở lại một buổi tối nữa thôi, ngày mai, ngày mai chị nhất định sẽ giải quyết xong chuyện của anh ấy rồi để anh ấy đi, được không?”
Ôn Hủ Hủ thấy vẻ mặt cậu như vậy thì chỉ có thể cẩn thận dỗ dành.
Vẻ mặt Ôn Cận vẫn rất lạnh lùng, cuối cùng chỉ để lại cho cô một câu: ”Được, vậy để em xem ngày mai chị có để anh ta đi được không.”
Sau đó cậu mang theo Nhược Nhược cũng không vui vẻ lắm về phòng.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
”Hay là… anh ở khách sạn? Đừng tự làm khó bản thân mình.”