Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 72



Chương 72

Đây là thói quen hằng ngày của anh em Nhược Nhược, hai đứa nhỏ sẽ quan tâm hỏi han nhau trong lúc ăn.

Trong tay Hoắc Dận đang cầm một cái bánh trứng, cậu bé có chút không được tự nhiên nhưng lại không khống chế được sự hấp dẫn của đồ ăn, cố gắng nặn ra câu trả lời.

“Hmm…”

Hoắc Dận gật đầu, cái miệng nhỏ dính đầy vụn bánh, lại cắn một miếng bánh trong tay.

Quả thật rất ngon, trước kia cậu chưa từng ăn mấy thứ này, cơ thể Hoắc Dận vốn rất yếu, cho nên mấy năm nay cậu chỉ được ăn những món ăn do ba cậu hoặc người giúp việc trong nhà nấu, còn những món ăn bên ngoài như thế này cậu chưa từng được ăn qua.

Ôn Hủ Hủ thấy hai con đang ăn vui vẻ, liền đi vào phòng bếp nấu cơm.

Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Mặc Mặc, con giúp mẹ nghe điện thoại, mẹ đang dỡ tay nấu cơm, con xem là ai gọi tới?”

“……”

Hoắc Dận nhìn điện thoại đang reo trên tủ TV cách đó không xa, cậu đành phải đứng lên đi đến đầu tủ TV chỗ để điện thoại nghe máy: “Alo?”

“Hoắc Dận?”

Tuyệt đối không nghĩ tới, Hoắc Dận vừa nhấc máy thì người đầu dây bên kia trực tiếp gọi tên của cậu!

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận mở to kinh ngạc: “Cậu là ai?”

“Tôi chính là Mặc Mặc, bây giờ cậu đang ở nhà tôi phải không? Mẹ tôi và em gái tôi đều gọi cậu là Mặc Mặc?”

Trong điện thoại là giọng của cậu, nhưng khác là có chút dí dỏm, nhẹ nhàng hơn giọng cậu.

“Mặc Mặc?”

Thì ra thằng nhóc đầu dây bên kia chính là Mặc Mặc?

Hoắc Dận cũng hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé thoát chốc trầm xuống!

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại bị coi là cậu rồi còn bị đưa đến nơi này? Còn nữa, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở nhà cậu. Hoắc Dận, tôi nói cho cậu biết, thật ra chúng ta giống nhau như đúc, cho nên mọi người mới hiểu lầm hai chúng ta là một. Nếu tôi đoán không lầm, chúng ta có thể là anh em song sinh.”

“Hả? Song sinh?”

Vừa nghe được hai chữ “Song sinh” Hoắc Dận dường như bị kinh hãi, dường như cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc Bảo gật đầu khẳng định: “Đúng, hôm nay tôi vốn đi tìm ba cậu, bởi vì ông ấy luôn bắt nạt mẹ tôi, nhưng sau khi tôi đến nơi lại phát hiện ra mọi người đều hiểu lầm tôi là cậu, ngay cả ba cậu cũng không nhận ra. Cho nên Hoắc Dận, tôi cảm thấy chúng ta rất có khả năng là anh em song sinh!”

“Song sinh?”

“Cậu nghĩ xem, sau khi cậu bị đưa về nhà mẹ, mẹ và Nhược Nhược cũng cho rằng cậu chính là tôi thì đủ biết chúng ta giống nhau như đúc. Thường song sinh mới giống nhau như đúc, không phải sao?”

Hoắc Dận: “……”

Hình như là vậy thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.