Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 74



Chương 74

Có một tia tức giận xông lên, Hoắc Dận liền cúp điện thoại “bốp” một tiếng.

“Hả? Mặc Mặc, ai gọi điện thoại tới vậy con?” Vừa đúng lúc này Ôn Hủ Hủ bưng thức ăn đi ra, thấy thái độ của con trai, cô nghi hoặc hỏi.

Hoắc Dận nở nụ cười âm trầm: “Không có ai, cuộc gọi rác thôi!”

Cuộc gọi rác?

Ôn Hủ Hủ nghe vậy cũng không quản nữa, bưng bát cơm nhỏ đặt ở trước mặt con trai: “Mặc Mặc, đây là của con, có sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất.”

“Vậy con thì sao? Vậy con thì sao? Mẹ, mẹ không thể thiên vị anh như vậy, còn phải có đùi gà lớn của Nhược Nhược nữa.”

“A đúng đúng đúng, còn có Nhược Nhược bé bỏng của chúng ta nữa chứ. Đùi gà lớn nhất cho con gái yêu!” Ôn Hủ Hủ lại là gắp một cái đùi gà lớn bỏ vào trong chén nhỏ cho con gái.

Hình ảnh này, thật sự rất ấm áp.

Ba mẹ con tuy rằng ở trong căn phòng không lớn, không xa hoa như vịnh Thiên Thủy, nhưng bầu không khí trong này tốt hơn nhiều, mọi người vây quanh một cái bàn nhỏ ăn cơmhạnh phúc như vậy, hoàn toàn khác xa với sự lạnh lẽo của ngôi nhà lớn kia.

Vừa suy nghĩ Hoắc Dận vừa cúi đầu cầm đũa lên, lúc này trong bát của cậu đồ ăn đã chất thành đống như núi …

——

Mặc Bảo bên này cũng đang ăn cơm cùng ba. Bên này hắn tự tay xuống bếp nấu ăn cho hai ba con.

Tuy nhiên, lúc hai ba con đang ăn, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có một người tới.

“Ông chủ, cái kia…… cô Cố tới đưa thuốc mỡ cho cậu chủ, hôm trước cậu chủ đã dùng hết, vì thế cô Cố cố ý đem tới.”

Cô Cố?

Người đó là ai? Còn tự mình đưa thuốc mỡ cho Hoắc Dận?

Mặc Bảo đang ăn tò mò ngẩng đầu nhìn về đối diện Hoắc Tư Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn sau khi nghe thấy tên người này lập tức tối sầm lại.

“Ai bảo cô ta tới đây? Không cần!”

“Nhưng… ông chủ, thuốc mỡ này chỉ có cô Cố làm mới tốt nhất, sức khỏe cậu chủ chỉ cần vừa qua mùa đông liền ho, trước kia cậu chủ uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, cũng chỉ đến uống thuốc mỡ Thu Lê của cô Cố mới có thể ổn định hơn, ông chủ chẳng lẽ ngài đã quên chuyện này rồi?”

Dì Trần còn đang cố gắng giúp đỡ Cố Hạ đang đứng bên ngoài.

Nghe những lời khuyên của dì Trần, mặc dù Hoắc Tư Tước thể hiện rõ thái độ không mấy hài lòng nhưng vẫn không còn cứng nhắc như vừa rồi.

Người đàn ông này, cho dù hắn có thể nóng tính hay tàn nhẫn với người khác như thế nào, nhưng với sức khỏe của Hoắc Dận hắn không bao giờ đem ra đùa giỡn. Cố Hạ biết rõ điều đó nên cố lợi dụng chuyện này để được đến đây.

Cố Hạ bước vào với hộp thuốc mỡ trên tay.

“Tư Tước, Dận Dận, Hai người đang ăn cơm à?”

Cô ta mặc một chiếc áo len màu trắng gạo mỏng manh, phía dưới là váy kẻ caro màu kaki, không trang điểm, trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra vẻ tiều tụy tái nhợt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.