Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 85



Chương 85

Hoắc Dận không phải Mặc Bảo, cậu chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ, không thể cảm nhận được những tổn thương mà ba mang đến cho mẹ khi nói những lời này.

Mà người phụ nữ Cố Hạ này, năm năm qua vẫn luôn ở bên cạnh ba, thật ra Hoắc Dận cũng đã ngầm thừa nhận rồi.

“Ba, ba phải hiểu cho rõ, nếu ba nhất định phải kết hôn với dì Cố, vậy dì bác sĩ sẽ không thuộc về ba, sau này dì ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với ba.”

Cuối cùng Hoắc Dận chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Con nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt, trong nháy mắt lại hoài nghi mình có nghe lầm hay không?

Dì bác sĩ?

Tại sao Hoắc Dận lại đang yên đang lành nhắc đến người phụ nữ kia? Còn nữa, còn nói cái gì không thuộc về hắn? Ôn Hủ Hủ sống chính là người Hoắc gia, chết chính là ma Hoắc gia, cô dám không thuộc về hắn?

Qua ba giờ sau Ôn Hủ Hủ mới về đến nhà.

Ôn Hủ Hủ đi gặp luật sư nhờ tư vấn về vấn đề giành quyền nuôi cậu con trai lớn. Nhưng luật sư sau khi nghe xong câu chuyện của cô, trực tiếp nói cho cô biết cơ hội đoạt lại gần như bằng không!

Một là vấn đề thân phận giả chết của cô.

Thứ hai là năng lực đối phương quá mạnh, Ôn Hủ Hủ về căn bản không thể chống lại.

Vấn đề giả chết có thể dễ dàng giải quyết, cùng lắm thì khôi phục hộ tịch một lần nữa, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chó kia. Nghĩ đến việc, Hoắc Tư Tước chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ hết sức thoải mái mà ly hôn với cô.

Nhưng vấn đề năng lực kinh tế thực sự khiến cho cô cảm thấy khó chịu!

Ôn Hủ Hủ đã cố gắng năm năm để có một vị trí vững chắc là bác sĩ trung y nổi tiếng nhằm mục đích có ngày cô kiện được Hoắc Tư Tước. Nhưng Hoắc thị, hiện tại cũng đã là công ty lớn hàng đầu thế giới rồi.

Ôn Hủ Hủ mệt mỏi về đến nhà.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi? Chú Kiều tới rồi, mua cho chúng con rất nhiều đồ.”

Không ngờ, vừa trở về trong phòng cô còn có khách tới Mặc Bảo đang nhiệt tình chào hỏi, Nhược Nhược thì chạy tới vừa ăn kẹo que vừa vui vẻ nói cho mẹ hay.

Chú Kiều, chính là một người bạn cũ của Ôn Hủ Hủ bọn họ quen nhau ở nước ngoài nhiều năm trước. Lúc đưa hai đứa nhỏ về nước, Ôn Hủ Hủ có nhờ và ủy thác quyền giám hộ tạm thời hai con cho người chú này, thành thử ra bọn họ cũng tính là quen biết.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy nên bình tĩnh lại và nhanh chóng đi vào.

“Thì ra là anh Thời Khiêm tới chơi, có phải hai đứa nhỏ nhà em lại gọi điện thoại làm phiền anh không?”

“Không có, là anh cố ý tới thăm bọn nhỏ. Anh cũng đã về nước được vài ngày rồi, hôm nay có dịp ghé hỏi thăm cuộc sống ba mẹ con em.”

Kiều Thời Khiêm cũng là một luật sư, anh là người nhã nhặn, trên mặt còn đeo một cặp kính gọng, mặt mày thanh nhã, khí chất ôn nhu, mọi thử đều rất vừa mắt.

Ôn Hủ Hủ liếc nhìn căn phòng lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

“Thật xin lỗi, Thời Khiêm, em không biết anh ghé, trong nhà em chưa kịp dọn dẹp.”

“Không sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.