Đường Hạo Nam yết hầu tắt nghẹn đau đớn, ngực nặng nề, cực kỳ khó chịu.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến anh, mặt không chút thay đổi, cũng không nói chuyện, liền vươn tay, chậm rãi mở ra hộp thuốc, từ bên trong lấy ra viên thuốc.
Đường Hạo Nam kéo ra ghế dựa ngồi xuống, đoạt đi thuốc trong tay cô.
"Tối hôm qua... Anh uống say rồi! Thực xin lỗi...!" Anh tối hôm qua nhất định là điên rồi, vậy mà cưỡng bức cô, còn giống như nói rất nhiều lời không nên nói, thậm chí là nói nhục nhã cô.
Cô liền biết, anh chính là cái thái độ này, sẽ lấy "Uống rượu say" làm cớ.
Đánh cô một cái tát, quay đầu lại đây nói xin lỗi, hữu dụng sao?
Tuy là sau khi say rượu làm chuyện xằng bậy, nhưng kia cũng là ham muốn chân thật trong lòng anh.
Anh vẫn đang xem thường cô, vẫn đang không tôn trọng cô, muốn coi cô như công cụ một dạng, chiếm thành, mà không là thật tâm bảo vệ cô, tôn trọng cô.
"Thế à. Anh đem thuốc trả lại cho tôi." Giọng cô thật bình tĩnh, nhàn nhạt, không mang theo một tia cảm tình.
"Không ở kỳ an toàn? Nhất định phải uống sao? Tổn thương thân thể!" Anh quan tâm hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm ở trong lòng hừ lạnh, anh quan tâm như vậy để cho cô cảm thấy được cực kỳ dối trá!
"Mặc kệ có phải thời kỳ an toàn hay không, cũng phải uống, tôi không nghĩ muốn lại sinh con." Cô rất bình tĩnh nhàn nhạt nói.
"Không ai muốn em lại sinh! Em hẳn là đang trong kỳ an toàn, đừng uống thuốc mà!" Đường Hạo Nam có phần không vui, chịu không nổi loại thái độ lãnh đạm này của cô, cái loại cao cao tại thượng này, hoàn toàn không đem anh để vào mắt, làm anh có vẻ cực kỳ hèn mọn.
Vốn trong lòng anh vốn đã đủ tự ti rồi.
Hạ Nhất Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, "Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi, khẩn trương cho tôi."
Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết, vẻ mặt kia so với không khí ngày đầu mùa đông này còn lạnh hơn, Đường Hạo Nam sợ sệt nhìn Hạ Nhất Nhiễm đối diện, cô vẫn còn là cô sao?
Rõ ràng cảm nhận được cô đối chính mình khinh bỉ cùng coi thường.
"Anh không tư cách..." Anh tự giễu dương môi, đem thuốc đã đưa qua, đứng lên, nhanh chóng rời đi.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng châm chọc dương lên, hai tay run rẩy mở viên thuốc đóng gói, ngực kìm nén ủy khuất, viên thuốc rơi xuống trên mặt đất, cô ảo não đem những thứ khác cũng ném vào bên cạnh thùng rác!
Nhớ lại tối hôm qua trên người Đường Hạo Nam có mùi thơm của phụ nữ, cùng với bộ dạng cầm thú đó của anh, một cảm giác tối tăm mất mát trào lên trong lòng.
Hạ Khả San gọi điện đến, làm cô khôi phụ từ trong cảm xúc tối tăm kia trở lại, điện thoại mới kết nối, tiếng khóc Hạ Khả San truyền đến, "Chị... Em nghĩ muốn đi... Em nghĩ muốn rời khỏi nơi này!"
"San San! Tới cùng xảy ra chuyện gì?! Em ở đâu?!" Nghe tiếng khóc của cô, Hạ Nhất Nhiễm khẩn trương hỏi.
"Em đang ở, bờ biển...!" Hạ Khả San giọng đầy bất lực truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm đã đứng lên.
...
Xa xa, chỉ thấy Hạ Khả San một người ngồi trên tảng đá ngầm bên cạnh bờ biển, mặc quần áo cực kỳ mỏng manh, gió thật to, gió biển tuy không phải rét thấu xương, lại tẩm ướt làm cho người ta khó chịu.
Hạ Khả San xoay người, mũi đỏ rực, tóc hỗn độn, hai gò má lại càng đỏ bừng, cô vội vã lấy khăn quàng cổ, quấn lên cho em gái, lại cởi áo khoác dài.
"Nha đầu em thật là, chạy tới bờ biển hóng gió cái gì hả?!" Hạ Nhất Nhiễm tức giận quát, muốn kéo cô rời đi, cô vẫn không nhúc nhích, chỉ là ôm lấy Hạ Nhất Nhiễm, mặt chôn ở trong lòng cô, im lặng khóc.
"Chị... Thật là khó chịu... Tại sao... Tại sao nhiều năm như thế, em ở trong lòng người đó, vẫn lại là không chịu nổi như thế?" Hạ Khả San khóc thút thít nói, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Lục Ngộ Hàn nói lời nhục nhã cô khi đó.
"San San! Em chính là chỉ Lục Ngộ Hàn sao? Cậu ức hiếp em sao?!" Hạ Nhất Nhiễm ôm cô, kích động hỏi.
"Không phải, là em chủ động bò lên giường người đó, chẳng qua, người đó một khắc cuối cùng bình tĩnh lại, uh"m... Rồi mới, đem em mắng một trận... Chị, em cũng không muốn như vậy, Đường Hạo Nam đưa em đi qua, chẳng thế thì, em sẽ không đi chỗ ở người đó!"
Thì ra, Hạ Khả San tối hôm qua sau khi bị Đường Hạo Nam ném vào biệt thự Lục Ngộ Hàn, hai người thiếu chút nữa xảy ra quan hệ, thời khắc quan trọng, Lục Ngộ Hàn tỉnh táo, cho rằng Hạ Khả San cố ý tìm tới, đem cô nhục nhã một trận!
Lại là Đường Hạo Nam!
Hạ Nhất Nhiễm biết là chuyện tốt anh làm, trong lòng cực kỳ tức giận!
"San San, em đi giải thích với cậu đi, nha đầu ngốc, thích cậu, liền nói cho cậu biết đi! Kỳ thật cậu cũng là tự ti, cậu so với em lớn hơn mười mấy tuổi, cậu đều đã bốn mươi, em mới hơn hai mươi, cậu là sợ tương lai mình gìa rồi, không có cách nào chăm sóc được em. Cậu kỳ thật cũng cực kỳ để ý em đấy!"
Lục Ngộ Hàn có phải thật sự thích Hạ Khả San hay không, cô không rõ ràng lắm, nhưng mà, tình yêu mà Hạ Khả San dành cho cậu, cô rõ ràng hiểu được!
Lúc nguy hiểm, cô phấn đấu quên mình vì Lục Ngộ Hàn cản một súng, đủ để thuyết minh toàn bộ!
"Người đó làm sao có khả năng để ý em... Chị... Lòng em đau quá, cảm giác cực kỳ mất mặt... Em muốn rời khỏi đây, không muốn lại nhìn đến người đó nữa..." Hạ Khả San ôm chặt Hạ Nhất Nhiễm, nức nở nói.
Vài năm nay, vẫn đi theo bên người Lục Ngộ Hàn, sau khi phát hiện yêu anh, liền lén lút thầm mến, cảm thấy được cũng rất tốt, hiện tại khác rồi, anh khẳng định biết cô là thật thích anh, biết rõ, lại vẫn nhục nhã cô như vậy, đây mới là chuyện là cô đau lòng nhất.
"San San... Em có thể đi chứ? Chị biết, cái người bạn trai kia của em chỉ là hàng giả, em đi cho xong việc như vậy, thật sự liền cam tâm sao?"
"Không cam lòng cũng cần phải chặt đứt, chị, em buổi sáng đã gửi thư từ chức, tính toán rời đi, hiện tại hẹn chị ra, nói lời tạm biệt thôi. Chị đừng khuyên người đó, chừa cho em chút tôn nghiêm đi." Hạ Khả San bình tĩnh buông cô ra, cúi thấp đầu, khụt khịt mũi, rồi sau đó, nhìn về phía mặt biển xa xôi.
"San San! Em mới hơn hai mươi tuổi, tuổi còn rất trẻ, làm gì phải thương tâm như thế? Dũng cảm chút, tranh thủ một chút không tốt sao?" Hạ Nhất Nhiễm đau lòng nói
"Không tốt. Em muốn chính là tình yêu của người đó, nhưng người đó đối với em lại không có một chút tình yêu, tất cả đều là xem thường... Cũng bởi vì em trước kia là một đứa chơi bời lêu lỏng, em từ nhỏ đến lớn không ưu tú như chị, cũng bởi vì, em đã từng phản nghịch, đã làm chuyện sai, nhưng mà em, chưa từng dính vào người đàn ông nào khác... Em vẫn là trong sạch, tại sao, người đó muốn nói em là kỹ nữ? Chị, người không phải nói, người đó là người tốt sao? Đúng, người đó là người tốt, cũng là người đàn ông tốt, nhưng người đó chỉ đối tốt với chị mà thôi... Đối với phụ nữ người đó không thích, người đó luôn một dạng, vô tình, lãnh huyết... Nhưng mà, người đó lúc trước tại sao muốn quản em? Người đó không giúp chị chăm sóc em, em cũng sẽ không yêu anh ấy rồi..."
"Đồ ngốc... Có lẽ cậu là cố ý nói như vậy thì sao?"
"Sẽ không, người đó từ đầu đối với em đã có thành kiến. Không nói những thứ này, chị, chị phải sống thật hạnh phúc đấy..."
Hạ Khả San nói xong, cởi áo khoác trả lại cho cô, cũng vì cô phủ thêm, "Trước đó không lâu, em có đến thăm người mẹ đó của em, bà lại vẫn quan tâm Đồng Y Mộng, em nói, tiện nữ kia đã chết, bà nghe xong, càng giống như điên rồi, đứa con gái như em, còn không bằng một đứa con gái riêng... Trên đời này, người thân duy nhất chỉ còn lại chị, chị phải sống thật hạnh phúc!"
Đồng Y Mộng đến nay tung tích không rõ, nhắc tới cái tên đã sớm coi như xa lạ này, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng vẫn có chút bồn chồn không yên.
"San San, em yên tâm, chị em hiện tại rất mạnh, không ai dám ức hiếp! Em vẫn lại là đừng đi, em có thể đi đâu chứ? Chị đi khuyên nhủ Lục Ngộ Hàn! Cậu đến người phụ nữ hai đời chồng còn muốn, sao liền không thể..."
"Chị! Người mặc kệ đi! Em không có khả năng cùng người đó bên nhau đâu!" Hạ Khả San dứt lời, bắt được tay cô, kéo cô rời đi.
Hạ Khả San đến bên đường liền ngồi lên xe của chính mình, nghênh ngang lái xe đi.
...
Hạ Nhất Nhiễm lúc về đến nhà, hai đứa nhỏ đã tắm rửa, Đường Hạo Nam đang giúp bọn chúng sấy tóc.
Cô bế con trai ôm ấp một hồi, hôn Nini một chút.
Đi phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong đi ra, Đường Hạo Nam đang nằm trên sô pha.
"Anh dựa vào cái gì xen vào việc của người khác? Đem San San đẩy đến chỗ cậu, anh để cho cậu nghĩ San San thế nào?!" Cô tức giận chất vấn, cái tên Đường Hạo Nam này, làm việc thủ đoạn quá không quang minh rồi.
"Anh đem em ấy đẩy đến chỗ Lục Ngộ Hàn bên kia, em ghen tị?" Đường Hạo Nam xoay người, không vui liếc cô, chế giễu hỏi.
Lời của anh nói, quả thực đã kích động đến Hạ Nhất Nhiễm.
"Đường Hạo Nam! Anh nói bậy cái gì?!"
"Anh nói bậy? Hạ Nhất Nhiễm! Em yêu Lục Ngộ Hàn, em liền cứ việc đi yêu đi! Lo lắng cái lời đồn đãi gì hả?! Em đã sớm ly hôn cùng anh, biến mất sáu năm, Sùng Xuyên có bao nhiêu người có thể nhớ rõ em?! Nếu không tốt, em cùng Lục Ngộ Hàn ra nước ngoài định cư, ai biết các người đã từng là quan hệ cậu chồng cháu dâu?! Lo lắng William khổ sở? Anh nghĩ, Lục Ngộ Hàn lợi hại như vậy, khẳng định so với anh còn biết dỗ ngọt trẻ con hơn, em lo lắng cái gì?! Sống chung với cậu quá tốt, mỗi ngày cần gì phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ở cùng với anh?!" Đường Hạo Nam đến gần, tại chỗ cách cô không xa đứng lại, hướng cô chế giễu nói.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn tên khốn cách đó không xa, tức giận đến có chút kích động muốn đánh người, "Đúng vậy, tôi là nghĩ muốn cùng với cậu! Cũng không phải là anh luôn quấn quít làm phiền tôi à?! Là anh ép tôi ký phần hiệp nghị kia, anh quên rồi sao?!"
Cô mang theo tính trả thù phản bác, tên hỗn đản này, vẫn lại đáng giận như vậy!
Đường Hạo Nam sắc mặt thay đổi, có phần trắng bệch, nắm chặt quả đấm, "Cái hiệp nghị rắm chó gì, xé là được, em đi đi! Cùng cậu song túc song phi đi! Anh cmn sẽ không ngăn cản!"
Trái tim bị lăng trì, cắt thành từng mảnh từng mảnh.
"Đường Hạo Nam, tôi không nghĩ tới, anh vẫn lại là bộ dạng lúc trước! Kiêu ngạo, tự đại, tự cho là đúng! Luôn miệng nói thay đổi, kết quả đâu? Anh hiện tại đuổi tôi đi, để cho con trai nghĩ như thế nào? Anh lúc trước suy xét qua những thứ này chưa?!"
"Con trai, con trai! Em là người mẹ vĩ đại, cái gì em cũng đều là vì con trai suy nghĩ! Bởi vì con trai mới cùng với anh! Nhưng mà, anh cmn không vĩ đại như vậy!" Anh kích động rống to, rống xong lại cảm thấy chính mình quá đáng rồi.
Hạ Nhất Nhiễm khóe miệng châm chọc cong lên, không đi, mà là trực tiếp lên giường, cô không có khả năng nói đi là đi.
Trong phòng an tĩnh, đèn tắt, Đường Hạo Nam vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế sofa, tim là vô cảm, cũng là thê lương.
Bởi vì yêu cô, cho nên, hết lần này đến lần khác bởi vì cô lạnh nhạt mà khổ sở...
Anh chậm rãi đứng lên, hướng bên giường đi đến, tại mép giường ngồi xuống, mượn ánh trăng nhìn cô đang nằm ở trên giường..
"Thực xin lỗi, anh sai rồi. Anh đã quên, chính mình là tội nhân, hiện tại cùng với em, là em cho anh cơ hội chuộc tội... Sao còn có thể yêu cầu xa vời hoặc là bắt buộc em yêu anh..." Anh thấp giọng nói, giọng ám khàn.
"Em yên tâm, anh sau này tuyệt đối sẽ không giống tối hôm qua bắt buộc em như vậy, lại càng sẽ không tranh cãi ầm ĩ khiến em không thoải mái... Nhưng mà, nếu em thật sự yêu Lục Ngộ Hàn, nên là cùng với cậu..."
"Đường Hạo Nam! Anh đừng tự cho là đúng nữa! Lục Ngộ Hàn là trưởng bối mà tôi kính trọng nhất! Anh cái tên khốn kiếp này!" Hạ Nhất Nhiễm nói xong, vung quả đấm nên lên người anh, cái tên khốn tự cho là đúng này!
Đường Hạo Nam nhíu mày, "Em, em không thích cậu?"
Anh run giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm đã xoay người đi, Đường Hạo Nam lập tức nằm xuống, từ phía sau cô, lôi cô kéo vào trong lồng ngực mình, "Nhiễm Nhiễm, em tới cùng có thích cậu hay không? Em nói cho anh biết..."
"Không có quan hệ gì với anh!"
"Em không thích cậu, phải không? Chỉ là coi cậu là người thân, phải hay không?" Anh vẫn đang run giọng truy hỏi, cô không nói được một lời.
Anh lại mừng rỡ như điên, đem cô xoay lại, tay nâng mặt cô, "Anh đừng đụng vào tôi!"
"Bảo bối... Tối hôm qua, có làm đau em rồi phải không? Anh là say, không biết nặng nhẹ..." Đường Hạo Nam lại mặt dày hỏi vặn, một bàn tay đã dời xuống, đi tới giữa hai chân cô!
Anh thật sự là, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn!
Vậy mà còn gọi cô là "Bảo bối"! Thực buồn nôn!
"A... Anh, anh làm gì?!" Từ dưới thân truyền đến cảm giác như giật điện, dạy cô hít một hơi khí lạnh, lập tức bắt được cổ tay anh.