Câu nói này của Bích U Tử xem như là vài câu di ngôn cuối cùng trong đời hắn, thời điểm mấy câu đó vừa nói xong, hắn liền nhìn thấy một cây gậy thật dài bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện, một gậy đập vào ngay pha lê bộ xương khô, bộ xương khô kia trong mắt hắn vốn cứng rắn không gì phá vỡ, trong phút chốc đã bị dập nát.
" Ba.." Một tiếng vang nhỏ, vô số mảnh vỡ pha lê bay múa đầy trời, phảng phất như nghe được vô số tiếng quỷ khóc, một lũ lũ khói đen từ trong bộ xương khô pha lê chạy đi ra, hướng phía chân trời phi tán.
Bích U Tử vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, chừng vài phút không có nhúc nhích, sau đó...
" Phốc!" Một ngụm máu tươi đỏ hồng từ trong miệng Bích U Tử phun ra, sau một khắc, cả thân thể hắn đã nhuyễn nhuyễn té xuống.
" Không cần nhìn, hắn đã chết." Hiểu Nguyệt kinh tâm động phách bắt lấy cánh tay của Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Bộ xương khô này cùng bổn mạng nguyên thần của hắn hòa lẫn vào nhau, phá công thì phải chết, công còn người còn, công phá người vong."
Tiểu Khai thở ra một hơi thật dài, sát ý trong lòng còn chưa tiêu tán, từ khi hắn tìm được Vô Tự Thiên Thư tới nay, mặc dù trường hợp như vậy kinh nghiệm không ít, nhưng cho tới bây giờ còn chưa giết người qua, không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này phá sát giới.
" Chủ nhân, ngài giết đệ tử phái Thanh Thành, từ nay về sau có lẽ sẽ có phiền toái." Tiểu Hân có chút lo lắng nói: " Tốt nhất đem chôn hai người kia, đừng cho kẻ nào biết là chúng ta làm."
Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ta vội vã đi tìm Tiểu Trúc, phiền toái hay không, ta bất chấp nhiều hơn, không cần phải xen vào bọn họ, chúng ta đi thôi, đi tìm sư tỷ ta."
Hắn thật không nghĩ muốn đi tìm Tiêu Vận, vị sư tỷ xinh đẹp làm cho hắn luôn có cảm giác nguy hiểm, nhưng bây giờ, ngoại trừ Tiêu Vận, hắn thật sự tìm không thấy người khác nữa.
Tiểu Hân và Hiểu Nguyệt ở trong tòa nhà lớn xem xét một phen, cả tòa nhà cơ hồ bị phá hủy hoàn toàn, căn bản nhìn không ra dấu vết gì để lại, duy nhất đáng giá may mắn chính là trong tòa nhà không có một tia vết máu, không giống như mới phát sinh thảm án. Hai tiểu hồ ly cảm thấy may mắn nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: " Tộc trưởng và Thiên Vương bọn họ đã đi đâu rồi?"
" Cái gì? Các ngươi nhiều người như vậy cùng đi Nga Mi? Ngươi cho rằng đi ăn tiệm hay sao?" Tiêu Vận mở to hai mắt nhìn, thất thanh nói: " Tuyết Phong chưởng môn sẽ nổi giận đó!"
" Ta mặc kệ, ta muốn đi gặp Tiểu Trúc." Tiểu Khai nói: " Sư tỷ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta."
" Ta giúp ngươi không thành vấn đề." Tiêu Vận thổi một hơi vào lỗ tai Tiểu Khai, hương thơm ấm áp kia lan tràn đến tận chóp mũi Tiểu Khai, sau đó nhìn thấy hai gò má đầy đặn của hắn biến hồng, lúc này mới cười hì hì nói: " Bất quá ngươi phải biết rằng, nhà chúng ta vốn là gia tộc buôn bán nga. Thương nhân, là chưa từng làm bất cứ chuyện gì không có lợi cả."
Quả nhiên lại nữa rồi, Tiểu Khai chỉ cảm thấy rất là đau đầu, vị sư tỷ này cái gì cũng tốt, nhưng lại thích đùa giỡn hắn là không tốt, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: " Sư tỷ, ta thật sự gấp gáp, có lời gì ngươi cứ nói thẳng đi."
" Tốt lắm, ta có hai điều kiện." Tiêu Vận vươn hai ngón tay trắng nõn: " Thứ nhất, ngươi chỉ có thể mang theo một mình ta đi, thứ hai, ta muốn làm bạn gái duy nhất của ngươi." Nàng nhìn bộ dáng há hốc mồm của Tiểu Khai, cười duyên: " Sư đệ, nghe rõ nga, là bạn gái duy nhất."
Lời này nói xong, ánh mắt Trữ Tình lập tức đằng đằng sát khí trừng tới, cả trong mắt hai tiểu hồ ly đều hiện thêm ý nghĩ gì đó, Tiêu Vận cười hắc hắc, dĩ nhiên không sợ, chống nạnh, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực. Nàng trừng trở về, bộ ngực cao tủng nhất thời so với tiểu nha đầu thật ảm đạm thất sắc.
" Sư tỷ, bây giờ đang thảo luận chính sự a." Tiểu Khai buồn rầu nhu cái mũi: " Loại sự tình này từ nay về sau đừng nói nữa được không?"
" Ta cũng đang thảo luận chính sự a." Tiêu Vận nghiêm trang nói: " Sư phó đã nói rồi, ta khẳng định là phải gả cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm ba thê bốn thiếp sao?"
Tiểu Khai vốn nghĩ mình có thừa lý do để phản bác nàng, nhưng vừa há mồm, bỗng nhiên nghĩ tới không thể nói ra một câu nào.
Đúng vậy a, sư phó đích xác nói qua, sư tỷ là muốn gả cho chính mình, hơn nữa, pháp luật Trung Quốc tựa hồ đích xác không cho phép ba thê bốn thiếp a?
Nhưng...Tiểu Trúc thì sao? Chính mình đang muốn đi cứu người, lại có ý tứ gì chứ?
Mặt khác, Trữ Tình tiểu nha đầu đã nói, từ rất nhiều năm trước nàng đã muốn gả cho mình đó sao?
Trong tích tắc này của Tiểu Khai, ý niệm trong đầu hoàn toàn rối rắm, loạn không thể phân tích, thế nhưng tìm không ra một câu có thể phản bác Tiêu Vận ngay trước mắt.
Tiêu Vận nhìn thấy thần sắc khó xử của Tiểu Khai, trong mắt thổi qua một tia ảm đạm rất nhỏ không thể phát hiện, lại khúc khích cười duyên: " Được rồi, sư đệ ngốc, ta không nói giỡn với ngươi nữa, đi thôi, ta mang ngươi đi Nga Mi."
Tiểu Khai nhìn ba cô gái phía sau: " Còn các nàng?"
Thần sắc Tiêu Vận trịnh trọng lên: " Nói thật ra, ta cũng không biết chỗ của Nga Mi, ta chỉ có thể đi tìm Hoàng Bội trước, kêu nàng đưa chúng ta đi. Nhưng phái Nga Mi có quy củ của phái Nga Mi, Hoàng Bội thân là Nga Mi đệ tử, biết rõ ngươi đến đảo loạn, muốn nàng mang ngươi đi, vốn là có chút khó khăn, nếu còn muốn mang theo người đi tới, có vẻ có chút chẳng biết tiến lui."
" Di, Hoàng Bội chẳng lẽ không ở tại Nga Mi sao?" Tiểu Khai có chút kinh ngạc.
" Nàng bây giờ không ở trên núi." Tiêu Vận cười nói: " Nàng có một số việc xuống núi rồi, nếu không ta không có biện pháp tìm nàng đâu."
" Được, hai chúng ta đi." Tiểu Khai không chút do dự gật gật đầu: " Bây giờ đi."
" Tiểu Khai ca ca, chúng ta đây..." Trữ Tình còn có chút không cam lòng, Tiểu Khai vỗ vỗ trán nàng, an ủi: " Tiểu nha đầu, về trước đi, nghe lời."
Trữ Tình bĩu môi gật nhẹ đầu, lòng tràn đầy vẻ không tình nguyện cùng hai tiểu hồ ly ra đi.
Tiêu Vận chiêu ngoắc, gọi lão quản gia trong nhà tới: " Hai vé máy bay, đến..."
" Ngươi đang làm gì?" Tiểu Khai kinh ngạc ngắt lời nàng: " Không phải đi tìm Hoàng Bội hay sao?"
" Đúng vậy, là đi tới đó." Tiêu Vận liếc mắt dò xét hắn, lộ ra thần thái vũ mị như cười như không: " Sư đệ, tỷ tỷ thật ra không phản đối mang ngươi ngự kiếm phi hành, nhưng trình độ của ta không đủ, nếu nửa đường rơi xuống..."
Tiểu Khai trợn trắng mắt: " Không cần ngươi mang ta, ta mang ngươi là được rồi."
Hắn thuận tay xuất ra ngàn năm huyền thiết chi tinh, nói: " Đi lên đi."
Tiêu Vận bị hắn làm càng hoảng sợ, đôi mắt đẹp lóe tia sáng kỳ dị, từ trên xuống dưới dò xét cây gậy kia, lúc này mới nói: " Đây là vật đấu giá được lần trước a? Thứ này...lại có thể phi hành?"
Ngàn năm huyền thiết chi tinh tốc độ cực nhanh, Tiêu Vận đứng ở phía trước Tiểu Khai, cả thân thể cơ hồ rơi trọn vào trong lòng ngực hắn, trên mặt sợ tới mức có chút trắng bệch rồi lại nói không nên lời kích thích, bình thường nàng nhiều nhất chỉ là giá ngự phi kiếm còn chưa vững vàng nháo loạn một trận, còn bị té lên té xuống. Loại phi hành cực nhanh khó gặp tại tu chân giới này quả nhiên là so với việc ngồi máy bay còn kích thích hơn gấp nhiều lần, ánh mắt Tiêu Vận không nháy, khẩn trương nhìn xuống phía dưới, sợ rằng phi quá nhanh sẽ bỏ lỡ phương vị, với thời gian chừng chén trà nhỏ, đã tới mục đích.
Hoàng Bội không ngờ cũng biết hưởng thụ, Tiêu Vận mang theo Tiểu Khai đi vào một khách sạn ba sao, nhẹ nhàng tìm được phòng của Hoàng Bội, ấn chuông cửa.
" Là ai?" Bên trong truyền đến một thanh âm thanh thúy lạnh như băng.
" Muội muội, là ta." Tiêu Vận cười nói: " Còn không mau mở cửa."
Hoàng Bội hiển nhiên đã nghe được thanh âm của Tiêu Vận, cánh cửa màu đỏ sậm " khách sát" một tiếng mở ra, nhất thời một làn gió thơm từ trong phòng tán ra ngoài.
Tiểu Khai ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời nuốt ngụm nước bọt, cả ánh mắt có chút nhìn đăm đăm. Thanh âm nuốt ực nọ trong yên tĩnh tiêu sái hành lang vô cùng rõ ràng.
Hoàng Bội đại khái nghĩ chỉ có mình Tiêu Vận, thời điểm mở cửa cũng không có mặc thêm áo ngoài, giờ phút này mở ra lại thấy một món đồ nho nhỏ chỉ mặc chừng nửa ngực trong suốt, với khoảng cách gần như vậy, ngọn đèn trong phòng bắn thẳng ra, cả thân ảnh Hoàng Bội phảng phất như bị chiếu sáng, hai điểm đỏ hồng sau chiếc áo mỏng tanh có thể thấy được rõ ràng, Tiểu Khai há miệng thật to, trong nháy mắt đã cảm thấy trong đầu " Ông" một tiếng, không nói ra được một câu.
Hoàn hảo hắn cuối cùng cũng từng kinh qua khảo nghiệm, lập tức liền cúi đầu hạ mắt, dời ánh mắt đi, nhưng khi ánh mắt dời đi, trong lỗ mũi Tiểu Khai nhất thời nóng lên, nhịn không được " ti" hít sâu một hơi.
Hoàng Bội có lẽ đang ngủ, có lẽ vừa tắm xong, một đôi chân thẳng tắp trắng muốt căng căng đứng cùng một chỗ, không có một tia khe hở, cặp chân kia bóng loáng nhẵn nhụi, cư nhiên không một vết nhăn, đôi bàn chân trần trắng tuyết dẫm trên tấm thảm nhung, nhìn qua thật sự là đẹp mắt tới cực điểm, mà cặp chân kia giao tiếp với giải đất mấu chốt...
" ***, ngươi đây là có chủ tâm câu dẫn a!" Tiểu Khai bi ai lắc đầu, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn chấp ảo hiện lên chiếc quần nhỏ xíu chữ T: " Hoàng Bội a Hoàng Bội, không nghĩ tới a không nghĩ tới, ngươi nha cũng là một nữ nhân phong tao!"
Hoàng Bội vừa nhìn thấy Tiểu Khai, ngẩn người, nặng nề hừ một tiếng, nhất thời xoay người dùng sức đẩy cửa " Phanh" một tiếng, một trận gió đâm đầu đánh tới, cánh cửa nặng nề đóng lại, thiếu chút nữa chạm vào mũi Tiểu Khai, đã làm cho vạn ngàn ý nghĩ lui về phía sau.
Tiêu Vận hắc hắc cười nhìn Tiểu Khai liếc mắt: " Tiểu tử, lần này ngươi lời rồi."
Tiểu Khai đỏ mặt lên, cả giận nói: " Sư tỷ, đừng hay nói giỡn, ta có việc gấp, ta còn phải đi cứu Tiểu Trúc."
" Yên tâm đi." Tiêu Vận nói: " Sáu đại phái đều là danh môn chính phái, sẽ không làm chuyện gì thương thiên hại lý, Tiểu Trúc của ngươi khẳng định không có chuyện gì, ta phỏng chừng tám phần là sự hiểu lầm."
" Không đơn giản như vậy." Tiểu Khai nói: " Ta nghe được rành mạch, Tru Yêu đại hội, phái Nga Mi nữ đệ tử mới thu, bị Thiên Yêu phụ thể, mấy câu này đã nói xác minh vấn đề rồi."
Lời nói đến đây, cửa lại mở ra.
Hoàng Bội đã khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo như trước, nhưng gương mặt đỏ ửng đã bán đứng nội tâm của nàng, nàng khinh miệt liếc mắt nhìn Tiểu Khai, trên mặt toát ra vẻ chán ghét tự nhiên, Tiểu Khai vội vàng cúi đầu, đối với vị Nga Mi cao đồ này, hắn thật sự là không có dục vọng gì, cũng không biết mình ở thời điểm nào đắc tội nàng.
Bất quá không thể nghi ngờ, Hoàng Bội đích thật là mỹ nữ, so sánh với Trữ Tình hoạt bát đáng yêu và Tiêu Vận phong tình vạn chủng, nàng có một loại độc đặc lãnh diễm mỹ cảm, tựa như một gốc hàn mai lăng sương độc lập, mặc dù cao ngạo lạnh lùng, làm cho người ta không dám đến gần, nhưng vẻ đẹp như họa, làm cho người ta muốn tìm tòi đến tột cùng. Thực tế Tiểu Khai vừa xem qua nửa thân trần của nàng, phát hiện vị lãnh mỹ nhân này chẳng những có bên ngoài đẹp, hơn nữa còn có bên trong cũng đẹp, trong lòng khó tránh khỏi có điểm là lạ.
Hoàng Bội khẽ cau mày, nói: " Tỷ tỷ, sao ngươi dẫn hắn đến đây?"
Tiêu Vận cười nói: " Ta là chuyên tâm dẫn hắn tới tìm ngươi."
Hoàng Bội có chút kinh ngạc: " Ta cùng với hắn không thân không thích, hắn tìm ta làm gì?"
Vốn Tiểu Khai đang ở trước mặt, nàng lại cố tình thông qua Tiêu Vận chuyển lời, cũng không nguyện ý chủ động cùng Tiểu Khai nói một câu, Tiểu Khai buồn bực, đã muốn mở miệng, nhưng vẫn nhẫn nhịn để cho Tiêu Vận xử lý.
Tiêu Vận nói: " Ta dẫn hắn tới, là muốn hỏi một câu làm sao đi Nga Mi."
Hoàng Bội càng kinh ngạc: " Hắn muốn đi Nga Mi làm gì?"
Tiêu Vận bĩu môi, ngữ khí có chút ít ghen tuông: " Còn không phải vì Tiểu Trúc muội muội của hắn."
" Tiểu sư muội?" Hoàng Bội hồ nghi liếc mắt nhìn Tiểu Khai, bỗng nhiên phảng phất như nhớ tới cái gì: " Nga, là vì tru yêu đại hội sao?"
" Đúng!" Tiểu Khai mạnh mẽ ngẩng đầu lên: " Tru yêu đại hội, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thần sắc Hoàng Bội càng khinh miệt: " Tru yêu đại hội, quan hệ thiên hạ thương sanh, chính là sáu đại phái cộng đồng thương nghị, ngươi một người, một Thiên Tuyển môn chủ nho nhỏ, nghe làm gì?"
" Nếu không liên quan tới Tiểu Trúc, ta đương nhiên không quản." Tiểu Khai nắm chặt tay, nói từng chữ: " Nhưng nếu bọn họ muốn thương hại Tiểu Trúc, ta đây nhất định muốn xen vào quan tâm rồi!"
Hoàng Bội một tiếng hừ lạnh: " Đúng vậy, việc này đích xác cùng tiểu sư muội có quan hệ, nhưng cao thủ sáu đại phái nhiều như mây, ngươi cho rằng là ngươi muốn quản được sao?" Nàng nhịn không được nhìn Tiêu Vận bên người Tiểu Khai, châm chọc: " Ngươi muốn biểu hiện vẻ anh hùng khí khái tại trước mặt tỷ tỷ, ta khuyên ngươi tìm cơ hội khác, cho nên chuyện này bỏ đi thôi."
Tiêu Vận nhẹ nhàng kéo Hoàng Bội một cái: " Muội muội, hắn không phải ý tứ này."
" Vậy hắn ý tứ gì?" Hoàng Bội cười lạnh nói: " Tỷ tỷ, ngươi cũng không phải người hồ đồ, người này nhát gan háo sắc, hình dáng đáng khinh, có chút nào xứng với ngươi? Ngươi bị bức lệnh sư mà gả cho hắn đã là ủy khuất rất lớn, hôm nay cư nhiên còn mang theo hắn tới cứu một cô gái khác, ngươi đã quá vĩ đại rồi."
Tiểu Khai cắn chặt răng, hôm nay mới biết trong mắt Hoàng Bội mình là hình tượng như vậy, nếu không phải nghĩ đến còn có điều cần người, hắn hận không được lập tức đánh vào gương mặt lạnh như băng kia.
Sắc mặt của Tiêu Vận có chút ảm đạm, có chút lắc đầu, nói: " Tiểu Trúc muội muội...người cũng không tệ a..."
" Đúng vậy, tiểu sư muội đích xác cũng được." Hoàng Bội cười càng lạnh: " Nàng hiểu thông tình lý, băng tuyết thông minh, tâm địa thiện lương, hơn nữa thiên phú tu chân cao đến trên đời hiếm có, trong môn phái được xem như trân bảo, ngay cả sau khi bị Thiên Yêu phụ thể, sư phó còn có chút trù trừ không nỡ đem việc này tiết lộ ra ngoài."
Lời Hoàng Bội vừa chuyển, lại nói: " Nhưng tỷ tỷ, ngươi đã biết, Nghiêm Tiểu Khai tặc tâm không quên luôn niệm niệm tiểu sư muội, nếu hắn chính thức cứu ra tiểu sư muội, làm sao còn có chỗ cho ngươi dung thân? Ngay cả mọi người trên đời này muốn cứu cô ta, ngươi cũng không nên có ý niệm này trong đầu a?"
Tiểu Khai cảm thấy thật đau đầu, nghe Hoàng Bội nói, tính mạng của Tiểu Trúc quả nhiên đang nguy kịch, mà giờ phút này Tiêu Vận càng trầm mặc không nói, hiển nhiên đã bị Hoàng Bội nói cho trong lòng đại loạn, Tiểu Khai đầu óc nóng lên, ôm lấy cổ tay Hoàng Bội: " Ta cầu ngươi đó, lập tức đưa ta đi Tru yêu đại hội!"
" Ngươi buông tay!" Hoàng Bội nặng nề hất tay hắn, nhíu mày dùng tay náo chà lau cổ tay, phảng phất như trên cổ tay dính vật bẩn gì đó, trong miệng lại nói: " Được a, ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta, ta sẽ mang ngươi đi."
Tiểu Khai lặng lẽ thở dài, năm nay, quả nhiên là kinh tế thị trường, vô luận là tìm ai làm việc, mở miệng là đòi yêu cầu, yêu cầu của Tiêu Vận còn dễ nói, còn Hoàng Bội này đối với chính mình ý kiến đầy mình, cũng không biết lại làm khó dễ như thế nào: " Ngươi nói đi."
" Rất đơn giản." Hoàng Bội lộ ra vẻ cười châm chọc: " Ta muốn ngươi đáp ứng ta, vô luận có cứu ra tiểu sư muội hay không, ngươi phải cam đoan vĩnh viễn đối xử tốt với một mình Tiêu Vận tỷ tỷ, không được trêu chọc nữ nhân khác nữa."
Nàng dừng một chút, bổ sung: " Tiểu sư muội là nữ tử băng thanh ngọc khiết, ngươi đương nhiên cũng không xứng trêu chọc."
Tiểu Khai há mồm, sửng sốt.
Tiểu Trúc! Tiểu Trúc!
Vị nữ tử an bình tường hòa, bình tĩnh như nước Tiểu Trúc, vị nữ tử nghi thái ưu nhã, thong dong không bức bách Tiểu Trúc, vị nữ tử luôn tín nhiệm mình Tiểu Trúc, đêm đó ánh trăng như nước, ánh mắt Tiểu Trúc như thu ba, từng là kỷ niệm đẹp nhất trong suốt hai mươi mốt năm của mình....
Trong cuộc sống lúc thất ý nhất của mình, đó là nơi tâm linh mình ký thác duy nhất, vào thời khắc đắc ý nhất, đó là đối tượng mình muốn chia sẻ nhất, chính mình có thể thật sự buông tha hay không?
Nhưng nếu không đáp ứng, làm sao đi cứu Tiểu Trúc?
" Như vậy đã nhanh dao động rồi?" Vẻ mặt Hoàng Bội càng châm chọc: " Ta đã nói qua, muốn biểu hiện chính mình, cơ hội rất hiếm có, làm gì dễ dàng đâu?"
Thanh âm của Tiểu Khai có chút khổ sáp: " Ngươi đã biết, ta đối với Tiểu Trúc..."
" Ta cái gì cũng không biết." Hoàng Bội mỉm cười nói: " Ta chỉ biết là, thời gian càng lâu, cô ta càng nguy hiểm."
Tiểu Khai hít sâu một hơi, cắn răng nói: " Được, ta đáp ứng."
Hoàng Bội có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: " Tốt lắm, ta mang ngươi đi tìm nàng."
Tiêu Vận vẫn như trước đứng trên ngàn năm huyền thiết chi tinh, Hoàng Bội lại giá ngự phi kiếm của mình, phi kiếm này còn chậm hơn Tiểu Khai mấy lần, Tiểu Khai lo lắng, vài lần muốn mở miệng mời nàng đi tới, nhưng nghĩ đến tích oán của cô ta với mình, cuối cùng không dám nói ra lời, nếu không có lẽ chữ sắc lang danh hiệu lại càng nồng hậu thêm nữa.
Ba người bay một đoạn, Tiêu Vận bỗng nhiên ngạc nhiên nói: " Đây giống như không phải đường đi Nga Mi a?"
" Đúng vậy." Hoàng Bội nói: " Chúng ta vốn sẽ không đi Nga Mi."
" Ngươi nói đùa cái gì vậy!" Tiểu Khai nhất thời kích động lên: " Ngươi không phải nói đưa ta đi tìm Tiểu Trúc hay sao?"
" Ngươi gấp cái gì." Hoàng Bội liếc mắt trừng hắn: " Ai nói với ngươi tru yêu đại hội cử hành tại Nga Mi? Cả quy tắc cơ bản của tu chân giới cũng đều không hiểu, còn muốn đi ra mất mặt."
Khí diễm của Tiểu Khai nhất thời tiêu xuống: " Kia...vậy đang đi đâu?"
" Thục Sơn." Hoàng Bội nói ra hai chữ thật rõ ràng.
Tiêu Vận xem hình dáng đáng thương của Tiểu Khai, ôn nhu giải thích: " Vài đại danh sơn của tu chân giới, chỉ có Thục Sơn có địa hình kỳ lạ nhất, rộng lớn nhất, những danh sơn khác đều có người trong trần thế lui tới, chỉ có Thục Sơn là hoàn toàn độc lập bên ngoài nhân gian, cho nên phàm là tu chân giới có chuyện phát sinh lớn muốn triệu khai đại hội, đều có thói quen lựa chọn Thục Sơn, lần này tru yêu đại hội là đại hội lớn nhất của sáu đại phái, khẳng định chỉ có Thục Sơn có thể dung nạp được." Nguồn: http://truyenfull.xyz
Đường đi tới Thục Sơn cực kỳ quái dị, Hoàng Bội mang theo hai người một đường đi lên, tính mãi chẳng biết lên cao đến bao nhiêu, lúc này mới chuyển hướng phi hành, bay đã lâu mà trước mắt chỉ là bạch mang mang một mảnh mây mù, bỗng nhiên phi kiếm của Hoàng Bội dừng lại, nói một tiếng: " Tới."
Trước mắt biển mây mang mang, trống rỗng, Tiêu Vận nhịn không được nói: " Ở nơi nào?"
Hoàng Bội chỉ tay ra phía trước: " Kết giới của Thục Sơn nghe nói do vô số tiên nhân liên thủ thiết hạ siêu cấp kết giới, cũng là trong tu chân giới được công nhận đệ nhất kết giới, bên trong Thục Sơn vạn ngàn thế giới đều giấu trong hư không này. Người ngoài muốn đi vào cực kỳ gian nan, trừ phi sử dụng bí pháp nội truyền của Thục Sơn, nếu không đúng là sáu phái chưởng môn cũng không tìm được cửa vào. Cho nên lịch sử mấy lần ma giới xâm lấn, người tu chân đều là nhờ vào cứ điểm cuối cùng của Thục Sơn gian nan thủ thắng."
" Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Khai nhất thời có chút mờ mịt: " Ngươi có thể tìm được người đưa chúng ta đi vào không?"
" Làm sao có thể." Hoàng Bội xuy cười nói: " Loại đại hội của sáu phái này, thân mình đúng là không cho phép người khác quấy rầy, ta mang ngươi đến nơi đây, đã là mạo hiểm rất lớn, kế tiếp đương nhiên là do chính ngươi làm thôi."
Tiểu Khai đưa tay sờ soạng, bàn tay lạnh như băng mà bóng loáng, mặc dù nhìn không thấy, nhưng trước mắt xác thật là có một tầng bình chướng, Tiểu Khai cau mày, không khỏi có chút khó khăn.
Phải biết rằng, trong người Tiểu Khai mang theo Vô Tự Thiên Thư, không có bị huyễn cảnh gì ảnh hưởng, cũng có thể nhìn thấu được kết giới gì, cả cấm chế ngàn năm của Hoàng Sơn linh mạch hắn đều có thể liếc mắt nhìn thấu, trấn sơn trận pháp của Côn Lôn sơn Dao Trì Huyễn Cảnh đối với hắn không có chút tác dụng, nhưng đạo bình chướng trước mắt này, hắn cư nhiên nhìn không ra, không hề nghi vấn, kết giới này cấp bậc cao, lực lượng to lớn, là kết giới cao nhất hắn từng gặp qua.
Tiểu Khai vốn định dùng ngàn năm huyền thiết chi tinh mạnh mẽ phá giải, nhưng giờ phút này đang ở vạn trượng trời cao, huyền thiết đang dẫm dưới chân, căn bản không thể cầm trong tay, hắn nhịn không được lại hỏi Hoàng Bội: " Ngươi có biết kết giới này làm sao phá giải không?"
Hoàng Bội có vẻ hả hê, bĩu môi nói: " Nếu không hiểu được biện pháp tiến xuất, đương nhiên chỉ có mạnh mẽ phá giải, còn có biện pháp gì khác."
Tiểu Khai gật gật đầu, cuối cùng quyết định, quay đầu nói với Tiêu Vận: " Sư tỷ, phi kiếm của ngươi có thể dùng hay không?"
" Dùng thì có thể dùng." Tiêu Vận hiển nhiên lo lắng: " Nhưng kết giới này cường đại như thế, phi kiếm của ta không có tác dụng gì a..."
Tiểu Khai lắc đầu: " Ta muốn dùng huyền thiết chi tinh ngàn năm thử xem, nhưng ta sẽ không ngự kiếm phi hành, cho nên ngươi trước tiên nên dụng phi kiếm chống đỡ một chút."
Phi kiếm của Tiêu Vận thật sự không có hình dạng gì, chiến chiến căng căng bay ra khỏi vỏ kiếm, chiến chiến nguy nguy đứng ở không trung, nàng vừa đi qua, liền bị trầm xuống, sợ tới mức làm nàng hét lên một tiếng, ôm cổ Tiểu Khai, cũng không dám động nữa.
Hoàng Bội ở bên nhìn thấy liên tục lắc đầu, cư nhiên hảo tâm phát tác, nói: " Bỏ đi, qua bên chỗ ta."