Vô Tự Thiên Thư

Chương 4: VẬN XẤU NGẬP TRỜI (Hạ)



" Tốt đấy." Tiểu Khai cắn cắn môi, hắn cầm lấy bọc rác, chỉ trong nháy mắt hắn cảm giác được ánh mắt của mọi người trong toàn văn phòng đều chiếu trên lưng hắn, giống y như những mũi nhọn đâm thẳng từ phía sau.

" Quản lý, như vậy không hợp quy củ." Một thanh âm thanh thúy bỗng nhiên vang lên trong phòng: " Dựa theo điều thứ mười ba của chế độ công ty, mỗi lần đi trễ một phút phạt mười nguyên, vì cái gì mà trừ đi tiền thưởng tháng này của Tiểu Khai?" Nguồn: http://truyenfull.xyz

Người nói chuyện là một cô gái phi thường xinh đẹp, gương mặt trắng như trứng gà bóc, hai gò má đầy đặn như trứng ngỗng không chút tỳ vết, giờ phút này nàng đang đứng, ánh nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ đang chiếu trên mặt nàng, phảng phất như những sợi lông tơ nhỏ nhất đều hiện rõ, cả làn da như trong suốt, ánh nắng chiếu sáng mái tóc dài đen nhánh, thoạt nhìn quả nhiên là như thơ như vẽ, tú lệ đến mức làm cho người ta khó thở.

Cổ Chánh Kinh xoay chuyển ánh mắt nhìn lên người cô gái, lập tức mặt mày hớn hở: " Tiểu Trúc a, tôi biết cô là nhân viên chăm chỉ, nhưng tên Nghiêm Tiểu Khai này, hắn không đáng giá cho cô nói tình nghĩa, hắn là thứ người luôn luôn không tuân thủ theo luật lệ của công ty, điều này cũng không phải là lần đầu tiên, cô phải tin rằng, Cổ Chánh Kinh tôi xử lý sự tình, đó là tuyệt đối công bằng, tôi tuyệt đối sẽ không đối đãi bất công với nhân viên đâu."

" Đã như vậy thì chỉ nên phạt khoản mười nguyên thôi." Tiểu Trúc kiên trì nói.

Cổ Chánh Kinh nhướng mày nhưng rồi lập tức lại giãn ra, mỉm cười nói: " Tốt đấy, tốt đấy, vậy phạt mười nguyên đi."

Tiểu Trúc nhàn nhạt cười cười, Tiểu Khai hướng về nàng với ánh mắt cảm kích, nhưng ánh mắt của nàng đã chăm chú vào văn kiện đặt trên bàn của mình, căn bản là không hề chú ý đến sự cảm kích của Tiểu Khai.

" Quả nhiên…lão nhân nói toàn bộ đều ứng nghiệm rồi." Tiểu Khai lặng lẽ nghĩ. " Hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của ta, vậy sau ngày này, thật sự có thể chuyển vận hay không?"

" Nghĩ lung tung gì đó." Cổ Chánh Kinh đá vào mông hắn: " Tranh thủ thời gian ! Đem rác đi đổ rồi nhanh về làm việc, đừng tưởng rằng mỗi tháng công ty phát lương không công cho ngươi !" Hắn nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi vào văn phòng quản lý của mình, dùng sức đóng mạnh cánh cửa. Chỉ qua ba giây, cánh cửa lại mở: " Uy, Tần trợ lý, mau đến đây bàn công việc với tôi."

" Ai, được." Tần Trăn phong tình vạn chủng đứng lên, nữ nhân này mỗi một cử động đều mang theo vẻ mị hoặc của nữ nhân, nghe nói rất nhiều quản lý của công ty đều có quan hệ với cô ta, cô gái này tiêu sái đi vào văn phòng quản lý, đôi giày cao gót dưới chân vang lên những tiếng vang thanh thúy, theo cánh cửa phòng quản lý khép lại, chợt nghe phía sau vang lên liên tiếp những tiếng nuốt nước miếng ừng ực.

Tiểu Khai cầm bọc rác đi đổ, rồi lại chăm chỉ rửa sạch toilet, lúc này cả người ướt đẫm quay trở lại văn phòng ngồi xuống. Hắn vừa ngồi xuống thì có bảy, tám người liền vây quanh tụ tập.

" Tiểu Khai, đây là bản đồ họa của ta ngày hôm qua, mau giúp ta vẽ lại một chút."

" Tiểu Khai, ta vừa mới nhận được điện thoại của khách hàng cần phải ra ngoài, phần văn kiện này ngươi giúp ta đánh ra đi."

" Tiểu Khai, bọc rác của ta ngày hôm qua quên đổ, ngươi hỗ trợ làm giùm một chút a."

" Tiểu Khai, đây là bài tập của con nhỏ của ta, hắn phải đem nộp ngay a, ngươi làm cho ta đi."

…..

Tiểu Khai vô cùng buồn bục nhìn trên bàn mình chỉ trong nháy mắt đã đặt đầy các loại văn kiện, báo chí, bộ sách, thậm chí là bài tập của tiểu học. Tiếp theo cửa phòng quản lý lại " ba" mở ra, Cổ Chánh Kinh mang theo một gương mặt ửng hồng nghiêm túc tiêu sái đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy những đồ đạc lộn xộn trên bàn hắn thì chau mày, thập phần uy nghiêm nói: " Tiểu Khai, ngươi dùng thời gian đi làm để làm chuyện riêng ! Được, tháng này trừ một nửa tiền lương !"

" Nhưng…mấy thứ này không phải là của ta !" Tiểu Khai không cách nào nhìn về bốn phía, đám đồng sự phảng phất như biến thành đà điểu, đem đầu mình giấu vào sau cái máy tính, mỗi người đều làm ra bộ dáng chăm chú làm việc.

" Còn nói không phải của ngươi ! Không phải của ngươi thì là của ai !" Cổ Chánh Kinh nổi giận: " Thái độ làm việc của ngươi có vấn đề nghiêm trọng ! Mau viết bản kiểm điểm cho ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi !"

" Cổ quản lý, mấy thứ này quả thật không phải của hắn đâu, tôi có thể làm chứng." Thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên, cô gái tú lệ Tiểu Trúc lại đứng lên: " Lại nói, mặc dù dùng thời gian đi làm để làm chuyện riêng, cho tới bây giờ cũng không có việc trừ đi một nửa tiền lương bao giờ?"

Thần sắc của Cổ Chánh Kinh rõ ràng có chút ngạc nhiên, vẻ mặt hắn phi thường bất thiện, trầm mặc suốt nửa phút mới hít sâu một hơi, rồi mớ ngẩng đầu cười nói: " Tiểu Trúc, cách nói của cô có vẻ như là tôi đã làm quá mức.."

" Mẹ nó, nếu không phải vì Tiểu Trúc, lão tử đã sớm không tha cho ngươi !" Trong lòng Tiểu Khai vừa mắng chửi, nhưng bên ngoài vẫn thành thật làm ra vẻ quy củ: " Quản lý, sự phê bình của ngài đều là tôi đã sai lầm, sáng mai tôi sẽ đem bản kiểm điểm nộp cho ngài."

" Ân, vậy thì không tệ lắm." Cổ Chánh Kinh vừa lòng gật gật đầu, quay trở lại phòng: " Được, mọi người cứ lo làm việc, Tần trợ lý, chúng ta vào trong tiếp tục bàn việc."

Tiểu Khai lặng lẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, ở phía trước hắn ở ngay vị trí thứ hai là cô gái thập phần thanh tú: " Trì Tiểu Trúc."

Theo một phương diện nào đó mà nói, Tiểu Khai là một người rất ngu ngơ về chuyện tình cảm, lúc hắn còn là một học sinh, hắn chưa từng có bạn gái, cho đến khi tốt nghiệp, đi làm, đến một công ty, người đầu tiên nhìn thấy là Trì Tiểu Trúc, hắn mới phảng phất hiểu được cái gì gọi là tình yêu.

Ở ánh mắt lần đầu tiên nhìn Trì Tiểu Trúc, trong tim hắn như có gì đó đập vỡ, sau đó một thân ảnh của một cô gái đi vào, chiếm cứ cả tâm hồn hắn, làm trong lòng hắn rốt cuộc không còn chứa đựng bất cứ ai khác, Tiểu Trúc thanh tú, Tiểu Trúc u nhã, Tiểu Trúc như mê ảo, còn có khí chất như thơ như vẽ, phảng phất như có một đạo sét đánh, trực tiếp bổ trúng vào trái tim của hắn, chỉ trong một giây ngắn ngủn, hắn đã bị giam cầm ngay tức khắc.

Vì thế, hắn đối với nàng vừa gặp đã yêu, nếu không phải hắn vì đã mê luyến nàng, theo tính tình khi xưa tại trường học của hắn, hắn đã sớm mắng thẳng vào mặt Cổ Chánh Kinh.

Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mặc dù trong lòng hắn yêu nàng đến không muốn sống, nhưng nàng đối với hắn tựa hồ như không có một chút ý tứ nào, ngoại trừ những lúc hắn bị khi dễ thì nói giúp dùm vài câu trượng nghĩa, bình thường nàng đối với Tiểu Khai đều như không nhìn thấy. Nàng là một cô gái vô cùng trầm tĩnh, lặng lẽ đi làm, lặng lẽ tan sở, một câu một lời, một vẻ nhàn nhã không chút vội vã, nhìn nàng như có gì đó bí ẩn, tràn ngập vẻ đang chìm đắm trong sự bình hòa cuộc sống, thản nhiên độc lập, không giống người của nhân gian.

Nghe nói nhà nàng cũng rất giàu có, nàng đi làm ở đây là vì cha mẹ nàng và cấp trên của tổng công ty có giao tình, cho nên mặc dù nàng thường xuyên chỉ trích Cổ Chánh Kinh, nhưng Cổ Chánh Kinh cũng không dám làm khó dễ nàng, một danh môn khuê tú như nàng, cho dù có sa sút cách mấy cũng không bao giờ gả cho một người như Tiểu Khai.

Lại nói, mặc dù nàng coi trọng Tiểu Khai, nhưng rõ ràng nàng và Tiểu Khai cũng không thể có kết quả gì.

Nhưng duy trì như thế, Tiểu Khai càng mê luyến nàng, càng mê luyến nàng bao nhiêu, thì hắn càng có thể chịu đựng được sự khi dễ áp chế của Cổ Chánh Kinh.

Tiểu Khai đánh vào trong máy tính một tin tức: " Cảm ơn cô."

Rất nhanh Tiểu Trúc đã nở một nụ cười đáp lễ, sau đó Tiểu Khai cũng không biết nói thêm gì nữa. Mặc dù hắn khờ khạo, nhưng hắn cũng nhìn ra được, Trì Tiểu Trúc căn bản là không chút mảy may có hứng thú gì với hắn, dù cho là hứng thú để nói chuyện.

Thời gian đi làm cũng nhanh chóng trôi qua, vừa đảo mắt đã qua năm giờ, Tiểu Khai khẩn trương nhìn điện thoại trước mặt mình, trong lòng khẽ đếm: " Còn có nửa phút…hai mươi giây…mười giây..a…thật là kích động, lập tức sẽ qua hai mươi mốt tuổi ! Ta thật sự lập tức có thể chuyển vận hay không a?"

" Nghiêm Tiểu Khai !" Một tiếng rít gào quen thuộc vang lên bên tai: " Ngươi đang làm cái gì !"

Tiểu Khai sợ tới mức bật run, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt Cổ Chánh Kinh đang gần trong gang tấc.

" Ta…ta không làm gì." Tiểu Khai bối rối giải thích.

" Không làm gì?" Cổ Chánh Kinh cười lạnh, hai tay chống lên bàn thủy tinh, cố ý chồm sát gương mặt đến gần, hình thành một loại uy áp, trong miệng từng đợt từng chữ buông ra: " Ta rõ ràng nhìn thấy thời gian đi làm mà ngươi chỉ giương mắt nhìn đồng hồ, rõ ràng ngươi chỉ ngồi ở chỗ này để chờ tan sở, ngươi căn bản cả một chút tích cực làm việc và trách nhiệm làm việc đều không có !"

" Ta sai rồi !" Tiểu Khai rõ ràng hiểu phải lập tức nhận sai, dựa theo kinh nghiệm mấy tháng làm việc, nếu không trực tiếp nhận sai, thì kết quả không những là bị nói mình sai đồng thời còn thêm tội danh là thái độ có vấn đề.

" Chỉ nhận sai là được sao?" Cổ Chánh Kinh huơ tay, cả thân thể chồm tới, hét lớn: " Nếu mỗi nhân viên trong công ty đều giống như ngươi vậy thì công ty chúng ta đây còn có tương lai gì nữa? Nếu mỗi nhân viên công ty đều…"

Đang nói tới đó đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu phát ra " đương đương đương" thanh âm du dương thanh thúy, năm giờ đã tới.

" Ta sẽ chuyển vận rồi…" Tiểu Khai lặng lẽ suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.