Vô Ưu Kiếm

Chương 28





Mùa thu đã đến, khí hậu phương Bắc bắt đầu giá lạnh, nhưng Giang Nam vẫn còn rất nóng, miền trung tuy không lạnh bằng miền bắc, nhưng cũng phải mặc thêm áo đắp thêm chăn.



Mưa rơi lất phất, gió thu hắt hiu, trên con đường dọc theo Cửu Lĩnh sơn dẫn đến Thiết Thụ quan vào Hồ Nam, một người áo trắng bịt mặt, lưng đeo Bạch Ngọc tiêu đội mưa bước nhanh đi.



Thiết Thụ quan là con đường chính yếu từ Giang Tây vào Hồ Nam, ở Giang Tây dọc theo Cửu Lĩnh sơn, giao tiếp tại vùng núi Mạc Phù, là một cửa ải trọng yếu, người ra vào chẳng phải ít.



Người bịt mặt áo trắng Diêu Yến Huy đi vào Thiết Thụ quan, liền tức tìm vào một khách điếm quán ăn.



Cách ăn mặc của chàng bất kỳ đi đến đâu cũng khiến cho dân chúng kinh phục và hâm mộ.



Điếm tiểu nhị khi nhìn rõ người bịt mặt áo trắng, đâu dám chậm trễ, từ xa đã khom lưng cười đón, như sợ sơ sót làm phật lòng khách quý.



Diêu Yến Huy chẳng màng đến thái độ cung kính xiểm nịnh của điếm tiểu nhị, khoát tay lạnh lùng nói :



- Có thượng phòng không?



Điếm tiểu nhị khom mình cười niềm nở đáp :



- Lão nhân gia muốn trọ, sao thể không có...



Diêu Yến Huy ngắt lời :



- Đưa ta đi xem mau.



Điếm tiểu nhị lại khom mình đáp :



- Vâng, mời lão nhân gi đi theo tiểu nhân.



Đoạn liền quay người, dẫn Diêu Yến Huy đi vào, đến trước một gian thượng phòng, kéo mở cửa cho Diêu Yến Huy đi vào, cười nói :



- Chẳng hay gian này có vừa ý lão nhân gia không?



Diêu Yến Huy quét mắt nhìn khắp phòng, gật đầu nói :



- Gian này được rồi.



Điếm tiểu nhị thờ phào, cười nói :



- Lão nhân gia cần ăn gì ạ?



Diêu Yến Huy khoát tay :



- Đừng lôi thôi, khi nào cần ta sẽ gọi, ngươi lui ra đi.



Điếm tiểu nhị đâu dám nói gì, vội khom mình nói :



- Dạ, vâng.



Đoạn liền quay người lui ra.



Diêu Yến Huy chờ điếm tiểu nhị đi khỏi, bỗng vung tay phất về phía cửa, chỉ nghe “kẹt” một tiếng, cánh cửa đã khép lại.



Sau đó, Diêu Yến Huy nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà, đau khổ lẩm bẩm :



- Diệp tỷ, đệ thật có lỗi với tỷ, rất mong tỷ có thể lượng thứ cho nỗi khổ của đệ...



Chàng bất giác hồi tưởng lại lần gặp gỡ đầu tiên vời Lạt Thủ Hằng Nga ở ngoài Thái Bình quan hồi mấy tháng trước...



Nàng cưỡi trên lưng con tuấn mã màu đỏ sậm, mặc võ phục màu lục nhạt, khoác khăn choàng đỏ, theo gió tung bay, làn thu ba chuyển động...



Lần thứ nhì gặp hau trên đường Qua Dương...



Lần gặp nhau này đã ngầm đính ước chung thân giữa hai người, Lạt Thủ Hằng Nga xả thân cứu giúp, thay đổi tác phong giết người không chớp mắt, trở thành một người con gái dịu hiền, hơn nữa còn cam nguyện uống thuốc độc đổi lấy tính mạng cho chàng...



Mọi sự ấy đều khiến chàng chẳng thể lãng quên, nhưng gặp nhau lần này chàng lại không dám nhận, mặc dù chàng có nỗi khổ không thể nói, nhưng dáng vẻ ai oán bi thương của Lạt Thủ Hằng Nga thật khiến chàng đau lòng xót dạ.



Diêu Yến Huy nhắm mặt lại, buông tiếng thở dài, đưa tay đẩy cửa sổ, bên ngoài tiếng mưa chưa dứt, gió thổi mạnh hơn, bất giác lẩm bẩm :



- Xem ra hôm nay đành phải ở lại đây rồi, đằng nào cách Trung Thu cũng còn mười ngày, chẳng sợ không kịp đến Nhạc Dương...



Nhạc Dương đã khiến chàng nhớ đến mục đích chuyến đi này, đó là hỏi nghĩa huynh lấy Ngọc Long Huyết Bôi để chữa trị vết sẹo trên mặt mình.



Vết sẹo trên măt lại khiến chàng nhớ lại cảnh ngộ đau khổ trên Vân Vụ sơn hồi mấy tháng trước, võ công bị huỷ, cánh tay bị gãy, mặt bị tàn phá, sự hành hạ thảm khốc ấy, cả đời chàng cũng không sao quên được, và niềm căm hận trong lòng cũng sẽ vĩnh viễn khó có thể tiêu tan.



Chàng bỗng thê thiết nói




- Hàn Băng Ác Long, lão hủy võ công của ta, ta ba mươi chiêu đánh bại lão, hành hạ tinh thần lão trước, rồi sau sẽ với cùng một cách thức hủy đi một thân võ công của lão, lúc ấy ta sẽ có thể nhìn thấy vẻ đau khổ của lão... ha ha.



- Còn nữa, Khô Lâu Âm Bà, nữ ma đầu đã làm cho mình không thể gặp người này cũng bị mình bốn chiên chém tiện mất một tai, để lại một hồi ức đau khổ cho mụ ta... ha ha, nhưng mình vẫn chưa thể bỏ qua, vẫn sẽ từ từ hành hạ mụ ta...



Diêu Yến Huy lòng rất khích động, hai mắt đỏ lòm, cảnh ngộ mà chàng đã phải chịu đựng hồi mấy tháng trước thật không phải hình phạt dành cho con người.



Bỗng chàng trở tay rút lấy Bạch Ngọc tiêu bên lưng giơ lên, hai ngón tay kẹp lấy đầu tiêu kéo nhẹ, chỉ thấy ánh biếc loé lên, một ống tròn dài màu trắng như tơ như da đã rời ra khỏi Bạch Ngọc tiêu, trở thành một ngọn tiêu lấp lánh màu xanh biếc.



Diêu Yến Huy mắt nhìn Thúy Ngọc tiêu, hào khí ngút mây nói :



- Thúy Ngọc tiêu, Thúy Ngọc tiêu mà mọi người trong giới võ lâm hằng mơ ước đã thuộc về ta, trên giang hồ chẳng bao lâu nữa sẽ lại lan truyền danh hiệu Tiêu Thanh Quái Ảnh... Cầm Thanh Lệ Ảnh và Chung Thanh Ma Ảnh sắp lại gây ra giông tố, muốn trừ tai kiếp ấy, chỉ có cậy vào ngọn Thúy Ngọc tiêu này hoăc là Bích Ngọc Thần Cầm Thanh Lệ Ảnh. Khi nào chữa khỏi diện mạo, ta sẽ lập tức đi khắp thiên hạ tìm kiếm Cầm Thanh Lệ Ảnh...



Diêu Yến Huy bỗng ngưng lời, ngồi bật dậy vỗ tay hai tiếng.



Điếm tiểu nhị liền tức đi vào, y chưa kịp lên tiếng hỏi, Diêu Yến Huy đã nói :



- Mang cho ta một bàn thức ăn và rượu, nhanh lên.



Điếm tiểu nhị khom mình vâng dạ, quay người lui ra.



Diêu Yến Huy lại tiếp tục lẩm bẩm :



- Thiếu nữ vô danh đã điều trị tẩu hỏa nhập ma cho mình rất có thể là đồ đệ hoặc đệ tử tái truyền của Cầm Thanh Lệ Ảnh, nếu không, nàng chẳng thể nào có võ công thế kia...



- Sư phụ có bảo mình tìm gặp Cầm Thanh Lệ Ảnh, sẽ có một người đồng bối đi với mình, lúc ấy hai người Cầm Tiêu Song Bích, sẽ có thể đánh bại Chung Thanh Ma Ảnh, chả lẽ người đồng bối đó là...



Diêu Yến Huy suy nghĩ miên man, lúc này điếm tiểu nhị đã bày xong một bàn thức ăn, chàng bèn ngưng hồi tưởng, cởi mở tâm hồn ăn uống.



Khi chàng ăn xong trời đã tói, bảo điếm tiểu nhị vào thu dọn xong, chàng thả bước ra khỏi khách điếm, đi về phía khu náo thị bên trong quan.



Thiết Thụ quan là nơi ráp ranh hai tỉnh Giang Tây và Hồ Nam, hầu hết người qua lại đều nghỉ chân tại đây, nên về đêm rất náo nhiệt, nhất là thương nhân càng nắm lấy cơ hội mở ra các tụ điểm ăn chơi giải trí.



Diêu Yến Huy đi đến đâu mọi người đều lẩn tránh, như là đối với chàng kính mà xa lánh vậy...



Tình trạng ấy Diêu Yến Huy đã quá quen, cũng chẳng thấy làm phiền, chỉ mỉm cười điềm nhiên bước đi.



Bỗng từ phía trước đi nhanh đến ba đại hán võ phục, lưng đeo đơn đao, mặt đầy sát khí, người bên trái dưới nách có cắp một chiếc bao dài, dáng vẻ vội vã.



Diêu Yến Huy vừa thấy đã biết ba người này không phải hạng tốt lành, nhưng vì trên đường chàng đã gặp quá nhiều phiền phức, không muốn chuốc thêm rắc rối, nên bèn cúi đầu tránh sang bên lề đường.



Ba đại hán như nóng lòng đi đường, không chú ý đến Diêu Yến Huy, vội vã đi nhanh qua.



Diêu Yến Huy vốn không định gây thêm phiền phúc, nhưng khi ba đại hán ấy đi ngang qua, chàng bỗng thấy chiếc bao dài động đậy, kinh ngạc thầm nhủ :



- “Trong ấy là gì mà lại động đậy thế nhỉ?”



Bất giác lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy chiếc bao dài cớ một người, và chỗ cắp của đại hán ấy lộ ra một bàn tay người, liền động tâm quay người đi theo sau.



Ba đại hán ấy trong lúc trời đã tối từ lâu mà không hề có ý dừng lại nghỉ chân, vẫn bước nhanh về phía cửa Bắc ra ngoài quan.



Diêu Yến Huy thầm buông tiếng cười, ẩn mình bám theo sau.



Bỗng nghe đại hán cắp bao dài cất tiếng nói :



- Lão đại, sư phụ chúng ta phen này đột nhiên phá giới, có biết vì nguyên nhân vì sao không?



Đại hán ấy vừa dứt tiếng, đại hán đi giữa liền tiếp lời :



- Lão nhị nghĩ là do Độc Giác Đầu Đà dụ dẫm phải không?



Lão nhị gật đầu :



- Mấy hôm trước Độc Giác Đầu Đà có dẫn đến một nữ nhân rất lẳng lơ tên là Tam Vỹ Hồ Ly gì đó...



Đại hán bên phải bỗng sửng sốt kêu lên :



- Tam Vỹ Hồ Ly ư?



Lão đại trố to mắt hỏi :



- Lão tam quen biết y thị sao?



Lão Tam lắc đầu :



- Tam Vỹ Hồ Ly là một dâm phụ nổi tiếng, y thị để mắt đến người nào là mây mưa tại chỗ ngay, đúng là một người đàn bà hạ tiện ai cũng có thể làm chồng được.



Lão nhị nước miếng tung toé nói :



- Ra vậy, thảo nảo hôm ấy y thị dám mặc chiếc áo mỏng đến mức cơ hồ phơi bày ra hết...



Lão đại bỗng tiếp lời :



- Lão nhị, hôm ấy sư phụ như thế nào phá giới vậy?



Lão nhị trầm ngâm :



- Hôm ấy, Độc Giác Đầu Đà dẫn Tam Vỹ Hồ Ly đến tìm sư phụ, y thị mặc chiếc áo tơ rất mỏng, cơ hồ toàn thân lõa lồ, nhưng sư phụ bởi kỵ nữ sắc, nên không hề động lòng trước hình thái phóng đãng của y thị...



Bỗng ngưng lời, hồi lâu mới nói tiếp :



- Độc Giác Đầu Đà với sư phụ là tri kỷ chi giao, mỗi lần đến sư phụ đều thiết yến khoản đãi, lần này đương nhiên cũng không tránh khỏi. Trong bữa tiệc, Tam Vỹ Hồ Ly đã cố ý để cho áo tơ tụt xuống, thân hình nuột nà hết sức khêu gợi liền phơi bày ra...



Nói đến đó, trong đầu lão nhị như hiện lên cảnh tưởng mê hồn lúc bấy giờ, mặt đầy vẻ luyến tiêc, bỗng ngưng lời không nói tiếp nữa.



Lão đại và lão nhị cũng nghe đến ngây ngẩn, sốt ruột hỏi :



- Rồi sau đó thế nào?



Lão nhị thở ra một hơi dài mới nói :



- Sư phụ thấy áo của Tam Vỹ Hồ Ly rơi xuống, liền khom người định nhặt lên, nào ngời khi lão nhân gia khom xuống, đã trông thấy chỗ mê hồn của Tam Vỹ Hồ Ly... Sư phụ bình sanh chưa từng gần nữ sắc, cũng chẳng biết sự cấu tạo tuyệt vời của nữ nhân, nên khi phát hiện, có lẽ vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, lão nhân gia đã lẳng lặng chiêm ngắm, quên mất nhặt lấy áo tơ.



Tam Vỹ Hồ Ly thấy thần thái của sư phụ như vậy, khúc khích cười liên hồi, toàn thân uốn éo đi đến trước mặt sư phụ, lúc ấy Độc Giác Đầu Đà bỗng cất tiếng nói Tam Vỹ Hồ Ly công phu tuyệt diệu ra sao, bảo sư phụ thử thưởng thức...



Sư phụ tối kị nữ sắc, mặc dù lúc ấy đã bị Tam Vỹ Hồ Ly khêu gợi đến mắt hiện dục niệm, nhưng vẫn lắc đầu không chịu phá giới và đứng thẳng lên...



Nhưng lúc ấy Tam Vỹ Hồ Ly đã cười dâm đãng nhào tới ôm lấy sư phụ, đôi nhũ hoa không ngớt cọ vào ngực sư phụ, và đôi môi đỏ mọng cũng áp vào miệng sư phụ...



Sư phụ sở dĩ không gần nữ sắc là vì chưa từng tiếp xúc với nữ giới chứ không phải hoàn toàn không có dục niệm, phen này Tam Vỹ Hồ Ly đã đốt cháy dục niệm của lão nhân gia, ông điên cuồng ôm lấy Tam Vỹ Hồ Ly, hai tay sờ mó khắp người y thị...



Lão đại bỗng ngắt lời :



- Vậy là sư phụ đã phá giới ư?



Lão nhị lắc đầu :



- Chưa, trong khi sư phụ đang ôm sờ Tam Vỹ Hồ Ly, Độc Giác Đầu Đà bỗng cười to nói :



- Tưởng đâu đạo huynh là thánh nhân thật, thì ra cũng chỉ là quân tử giả...



Sư phụ nghe vậy, bỗng buông Tam Vỹ Hồ Ly ra, quay người lại nghiêm mặt nói :



- Bần đạo chẳng qua vì lòng hiếu kỳ thôi, sao thể bị y thị quyến rũ được.



Có lẽ sư phụ đã từng bị Độc Giác Đầu Đà dụ dẫm nhiều lần đều từ chối, lần này lão nhân gia đã để lộ thái độ thiếu đứng đắn, vì muốn giữ thể diện nên cố nén lửa dục niệm, phản bác lời chế nhạo của Độc Giác Đầu Đà.



Độc Giác Đầu Đà thấy sư phụ buông Tam Vỹ Hồ Ly ra, y buông tiếng cười dâm đãng đứng lên, kéo Tam Vỹ Hồ Ly ngã nằm trên đất, cười nói :



- Đạo huynh đã không thèm, vậy bổn đầu đà không chịu nổi nữa rồi.



Y vừa nói vừa tự cởi y phục ra, thế là hai người mây mưa ngay tại chỗ...



Sư phụ vốn đã cố sức dằn nén, lúc này thấy vậy, sao còn có thể nén nổi nữa, buông tiếng quát vang, nhanh chóng xé bỏ y phục, kéo Độc Giác Đầu Đà ra và quát :



- Để bần đạo thay cho.



Rồi liền nằm xuống mây mưa với Tam Vỹ Hồ Ly.



Lão tam bỗng hỏi :



- Độc Giác Đầu Đà bị sư phụ kéo ra, y không tức giận sao?



Lão nhị lắc đầu :



- Không hề, y chỉ đứng bên xem, chờ đến khi sư phu xong việc, y lại nhào vào ôm Tam Vỹ Hồ Ly... Hắc, Tam Vỹ Hồ Ly thật là ghê gớm, một mình chống chọi hai người, hơn nữa sư phụ và Độc Giác Đầu Đà lại luân phiên nhau đến mấy lượt, vậy mà y thị trận nào cũng thắng.



Lão đại bỗng vỗ vai lão nhị nói :



- Lão nhị lúc ấy trong lòng cảm thấy thế nào?




Lão nhị phàn nàn :



- Ôi, lúc ấy thật khiến lòng đệ hết sức ngứa ngáy, huyết mạch căng phồng, thật muốn ra ngoài tìm một ả phát tiết một trận.



Lão tam cười ha hả :



- Sư phụ phen này đã phá giới, từ nay chúng ta sẽ được thuận tiện rồi.



Lão đại gật đầu :



- Sư phụ cũng sẽ không mắng chúng ta nữa, ha ha... Này, lão nhị, Độc Giác Đầu Đà với Tam Vỹ Hồ Ly vì sao chỉ ở có một ngày đã bỏ đi, ngươi biết nguyên nhân không?



Lão nhị lắc đầu :



- Độc Giác Đầu Đà chỉ nói là có việc khẩn yếu gì đó, rồi cùng Tam Vỹ Hồ Ly vội vã bỏ đi.



Lão tam xen lời :



- Sư phụ chịu để cho Tam Vỹ Hồ Ly ra đi ư?



Lão nhị nhún vai cười vô phương :



- Tam Vỹ Hồ Ly thật đã trị sư phụ đến mức hoàn toàn tuân phục, cho dù tiếc không chịu cho đi, nhưng Tam Vỹ Hồ Ly chỉ vài lời dịu ngọt là đã thuyết phục được ngay.



Lão đại bỗng hỏi :



- Đêm nay Độc Giác Đầu Đà với Tam Vỹ Hồ Ly đến đây thật ư?



Lão nhị gật đầu :



- Đại ca với lão tam hôm nay trở về đương nhiên việc gì cũng không biết. Sau khi Độc Giác Đầu Đà với Tam Vỹ Hồ Ly rời khỏi, sư phụ không nến nổi lòng xuân bừng dậy, ngay đêm ấy đã bảo đệ đi bắt về một nữ nhân, dùng thủ đoạn cưỡng hiếp... Nhưng tục nữ bình phàm ấy một là khiếp sợ, hai là không điêu luyện, đương nhiên rất kém cỏi, đã khiến sư phụ tức giận một chưởng bổ chết... Đệ biết phụ nữ dân thường không thể khiến cho sư phụ thỏa mãn, nên đã đến Tiết Tâm viện tìm Diễm Hồng đưa về...



Lão tam sửng sốt ngắt lời :



- Diễm Hồng chẳng phải là nữ nhân của lão nhị sao? Vì sao...



Lão nhị lắc đầu cười :



- Nữ nhân trong Tiết Tâm viện có tiền là ngủ được, đâu cần phân biệt ai với ai.



Lão đại sốt ruột hỏi :



- Lão nhị, sau rồi thế nào?



- Diễm Hồng là kỹ nữ chuyên nghiệp đương nhiên có cách hơn, tuy chưa thể khiến sư phụ triệt để thỏa mãn, những dẫu sao cũng đã hài lòng.



Lão tam buột miệng khen :



- Cao siêu như Diễm Hồng mà còn không sánh bằng Tam Vỹ Hồ Ly, vậy thì Tam Vỹ Hồ Ly này thật quá ư lợi hại.



Lão đại cười ha hả :



- Lão tam ngưỡng mộ rồi phải không?



Ba đại hán vừa đi vừa chuyện trò, nói đến nước bọt tung toé, khiến Diêu Yến Huy nghe đến lòng bừng lửa giận, quyết định đi theo ba đại hán ấy đến chỗ sư phụ của họ, nếu Độc Giác Đầu Đà với Tam Vỹ Hồ Ly mà còn đó, chàng sẽ ra tay giết đi trừ hại.



Ba đại hán mải mê chuyện trò, không hề biết đã dẫn sát tinh đến cho sư phụ mình.



Lão đại nhìn lão nhị tay cắp bao dài nói :



- Lão nhị, sư phụ không thích nữ nhân thương, vậy bảo huynh đệ chúng ta bắt một người con gái về để làm gì?



Lão nhị đưa mắt nhìn chiếc bao dưới nách nói :



- Có lẽ vì Độc Giác Đầu Đà thích xử nữ, sư phụ muốn Tam Vỹ Hồ Ly, đương nhiên phải tìm một người con gái khác cho Độc Giác Đầu Đà rồi.



Lão tam tiếc rẻ :



- Cô nàng xinh đẹp quyến rũ thế này mà lại để cho lão xấu xí Độc Giác Đầu Đà hưởng trước, thật là đáng tiếc.



Lão nhị cũng ra chiều tiếc nói :



- Đinh mỗ sống đã ba mươi mấy tuổi, thật chưa từng gặp người con gái xinh đẹp...



Chưa nói dứt câu, bỗng nghe lão đại quát :



- Đến quán rồi, đừng nói nữa.



Diêu Yến Huy nghe vậy ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bên trái mấy trượng có một đạo quán rất nguy nga, bất giác thầm mắng :



- Bọn đạo sĩ bại hoại này, hôm nay Diêu Yến Huy này quyết phải trừng trị các ngươi một trận mới được.



Ba đại hán lẳng lặng bước nhanh về phía đạo quán ấy.



Diêu Yến Huy nấp vào sau một cây to, thò đầu nhìn thấy ba đại hán đi đến trước đạo quán, giơ tay gõ cửa một hồi.



Lát sau, cửa hé mở, một đạo đồng thò đầu ra, ba đại hán liền đi vào, cửa khép lại ngay.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười, vừa định phi thân lên đạo quán, bỗng thấy hai bóng người từ phía phải phóng nhan đến, một cao to và một nhỏ nhắn, thân pháp rất nhanh, chỉ mấy lượt tung mình đã đến trước đạo quán,



(Mất một trang)



Diêu Yến Huy thấy vậy liền vỡ lẽ, suýt cười ra tiếng, chợt động tâm thầm nghĩ :



- “Chả lẽ Từ Nguyệt quán này đã từng có kẻ địch đến, sao không lại giới bị thế này? Nhưng ba đại hán kia như là yếu nhân trong quán, khi nãy không nghe họ đề cập đến nhỉ?”



Diêu Yến Huy đang khi thắc mắc, đạo nhân ấy lại xuất hiện, cũng đi đến trước cửa quán, quát to rồi lại đi trở vào.



Diêu Yến Huy phóng xuống đất, vòng qua góc phải đạo quán, phi thân qua bờ tường, thân pháp chàng nhanh như tia chớp, dưới ánh trăng chỉ thấy bóng trắng nhấp nhoáng là biến mất, trong quán lúc này tuy có nhiều người qua lại, nhưng không ai phát hiện có người xâm nhập.



Diêu Yến Huy phi thân lên một mái nhà cao, phóng mắt nhìn quanh, thấy Từ Nguyệt quán này quả nhiên hết sức rộng lớn, nhà cửa liên miên, có đến mấy mươi gian, lúc này ánh đèn sáng choang như thể ban ngà.



Phía sau quán có một ngôi lầu gỗ rất cao, ánh đén lấp loáng, lúc lúc lại có tiếng cười dâm đãng từ trong vọng ra.



Diêu Yến Huy biết ngay Độc Giác Đầu Đà với Tam Vỹ Hồ Ly hẳn là ở trên ngôi lầu gỗ ấy, bèn tung mình lướt đến, nhẹ nhàng hạ xuống trên mái lầu.



Để tránh bị người trong lầu phát giác, chàng liền phong bế hô hấp, đổi sang thở bằng lỗ chân lông, ngã người với thế Đảo Thụ Kim Chung, chỉ dùng hai chân móc vào mái nhà, chọc thủng giấy cửa sổ nhìn vào.



Trong lầu cũng rất rộng, gian này chừng hai trượng vuông, hai khung cửa sổ song song nhau, chính giữa có một chiếc bàn vuông, trên là các loại quả cây quý hiếm nóng hổi.



Một đạo nhân tuổi ngoài năm mươi, dáng người to béo, mũi sư măt to, da dẻ xám đen, hai thái dương huyệt thoáng nhô ra, hiển nhiên là một cao thủ nội gia, đang mình trần ngồi ở phía nam.



Ngồi bên đạo nhân chính là Tam Vỹ Hồ Ly mình khoác tơ mỏng hết sức lẳng lơ, còn Độc Giác Đầu Đà ngồi ngay đối diện.



Đạo nhân lúc này hai mắt ngập đầy lửa dục đắm đuối nhìn Tam Vỹ Hồ Ly, bỗng đưa tay ôm y thị vào lòng, tay kia sờ nhanh khắp người y thị.



Tam Vỹ Hồ Ly đưa nhẹ tay vuốt má đạo nhân, mặt cười dâm đãng, miệng lúc lúc lại phát tiếng cười lả lơi.



Diêu Yến Huy thấy vây tức giận thầm mắng :



- Thật là tiện nhân vô sỉ.



Chàng vốn định phá cửa sổ vào trong ngay nhưng vì người con gái bị ba đại hán bắt về chưa thấy có mặt trong lầu, chàng biết đó là dành cho Độc Giác Đầu Đà, sớm muộn gì cũng sẽ mang đến đây, nên chàng dằn lòng chờ đợi.



Hãy nói Độc Giác Đầu Đà thấy đạo nhân ôm ấp vuốt ve Tam Vỹ Hồ Ly, như không nén nổi lòng dục, cất tiếng nói :



- Nữ nhân của mỗ đâu.



Đạo nhân ngẩng lên, cười dâm dật nói :



- Đã có sẵn trong quán rồi, nhưng...



Đạo nhân bỗng ngưng lời, nhìn Độc Giác Đầu Đà cười thiểu não.



Độc Giác Đầu Đà sốt ruôt nói :



- Nhưng sao?



Đạo nhân đẩy Tam Vỹ Hồ Ly ra nói :



- Bần đạo biết lão huynh hôm nay đến nên lúc sáng đã sai ba tên đồ đệ vô tích sự di bắt về một xử nữ...



Bỗng đạo nhân mặt lộ vẻ lo lắng, nói tiếp :



- Nhưng người con gái này lai lịch chẳng nhỏ, chúng ta thật không đáng vì một người con gái mà chuốc lấy một cường địch.



Độc Giác Đầu Đà ngạc nhiên hỏi :



- Người con gái ấy là ai mà khiến đạo huynh lo lắng vậy?




Đạo nhân cười ảo não :



- Lão huynh có từng nghe nói đến Lữ gia trang trên Cửu Cung sơn...



Độc Giác Đầu Đà reo to :



- Vậy người ấy là con gái của Thiết Tý Thần Long phải không?



Đạo nhân gật đầu :



- Vân Trung song phụng ở Lữ gia trang, vùng này trong vòng trăm dặm mọi người đều biết, tuy hết sức xinh đẹp, nhưng là hoa có gai, võ công của Lữ lão thất phu ấy cũng chẳng thể khinh thường, nên bần đạo...



Độc Giác Đầu Đà cười to :



- Đã là con gái của Lữ lão nhi, mỗ càng phải chiếm bằng được, ha ha...



Đạo nhân giật mình hỏi :



- Lão huynh có hiềm khích với Thiết Tý Thần Long ư?



Độc Giác Đầu Đà căm hận nói :



- Một năm trước mỗ làm một vụ ở Hàng Châu, chính là đã bị lão già ấy đánh đuổi. Hắc hắc, cô nàng thật là quyến rũ, mỗ cả đởi ngang dọc giang hồ, từng gặp mỹ nữ vô số, nhưng đều không bằng một phần vạn nàng ta...



Độc Giác Đầu Đà ra chiều hồi tưởng nói tiếp :



- Nàng ấy bất kỳ nụ cười hay cử chỉ đểu tột cùng khêu gợi, món ngon như vậy mỗ sao thể bỏ qua, ngay đêm ấy mỗ đã tìm đến chỗ ở của nàng ta, nhưng bị Lữ lão nhi trông thấy, thế là món tuyệt hảo ấy bị vuột mất...



Tam Vỹ Hồ Ly bỗng cười nói :



- Ả ta so với Tam Vỹ Hồ Ly này thế nào?



Độc Giác Đầu Đà cười híp mắt :



- Đẹp hơn cô nương nhiều, nhưng chắc chắn môn kia kém xa cô nương.



Tam Vỹ Hồ Ly khẽ cười :



- Vậy sao sau này không đi tìm ả ta nữa?



Độc Giác Đầu Đà cười ảo não :



- Có chứ, nhưng không tìm được.



Đạo nhân “a” một tiếng rồi nói :



- Lão huynh chính vì cô nàng ấy mà căm hận Lữ lão nhi phải không?



Độc Giác Đầu Đà mắt hiện hung quang :



- Nếu không phải lão ta thì nàng ấy sao thể thoát khỏi tay mỗ, hắc hắc, phen này con gái lão bị đạo huynh bắt về đây, đúng là một cơ hội báo phục mối thù ấy.



Đạo nhân lộ vẻ lo lắng, lắc đầu nói :



- Gây thù kết oán với Thiết Tý Thần Long thật không phải hành động sáng suốt...



Độc Giác Đầu Đà cười to :



- Đạo huynh đã sợ, sao lại bắt con gái lão ta?



Đạo nhân không tức giận về lời mỉa mai của Độc Giác Đầu Đà, nhạt giọng nói :



- Đó là do tệ đồ...



Độc Giác Đầu Đà cười hăng hắc ngắt lời :



- Theo lời đạo huynh, Vân Trung song phụng ở vùng này mọi người đều biết, sao lệnh đồ lại không biết, đó thật là kỳ lạ.



Đạo nhân lắc đầu giải thích :



- Tệ đồ chẳng phải không biết, mà vì Vân Trung song phụng lúc nào cũng đi chung nhau, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại chỉ có một mình Nhị Phụng ra ngoài, và như đã thọ nội thương. Tệ đồ tuy biết danh tiếng của chị em họ, nhưng chưa từng gặp mặt, nhất thời không nghĩ đến ả ta lại là một trong Vân Trung song phụng...



Ngưng chốc lát, mới nói tiếp :



- Tệ đồ thấy ả ta đi một mình bèn đi theo đến chỗ không người, hợp sức bắt ả ta mang về đây gặp bần đạo, mới biết ả ta là nhị nha đầu của Lữ lão nhi.



Độc Giác Đầu Đà gật gù :



- À, ra vậy. Nhưng Lữ lão nhi sao thể biết được con gái đã bị đạo huynh bắt đi.



Đạo nhân vỗ đùi reo lên :



- Đúng rồi, vậy mà bần đạo lại không nghĩ đến.



Độc Giác Đầu Đà hô hố cười to :



- Thật ra là đạo huynh đã quá căng thẳng đó thôi, cho dù Lữ lão nhi biết được, chả lẽ chúng ta lại sợ hay sao?



Ngưng chốc lát, mặt lộ vẻ dâm tà nói :



- Giờ có thế mang ả đến đây được rồi chứ?



Đạo nhân gật đầu :



- Bần đạo đã lo đến mụ cả đầu rồi, khi nãy còn phái người ra ngoài quán canh chừng.



Đoạn quay ra ngoài cửa lớn tiếng nói :



- Mang nha đầu kia đến đây.



Liền nghe có tiếng trả lời “vâng” một tiếng rồi bỏ đi ngay.



Đạo nhân như lòng đã cởi mở, lại dang tay ôm Tam Vỹ Hồ Ly vào lòng, hôn tới tấp lên khắp người y thị, khiến Tam Vỹ Hồ Ly lửa dục bốc cao, chiếc áo tơ mỏng rơi xuống...



Đạo nhân hai mắt đỏ quạch, buông tiếng cười dâm ô liên hồi...



Diêu Yến Huy ngoài cửa sổ xem đến mặt nóng bừng, lửa giận bốc cao, nếu không vì định cứu người, chàng đã xông vào bổ chết đôi nam nữ dâm dật vô sỉ đó.



Chàng nhắm mắt lại không dám xem tiếp, bỗng nghe tiếng bước chân lên thang lầu, biết hẳn ba đại hán đã đưa người con gái kia đến, liền mở mắt nhìn, quả nhiên không sai, lão nhị và lão tam hai bên kiềm giữ một thiếu nữ áo lục vang, hết sức xinh đẹp xuất hiện nơi cửa lầu.



Chỉ thấy thiếu nữ ấy hai mắt nhắm nghiền, thoáng nhìn cũng biết đã bị điểm huyệt.



Độc Giác Đầu Đà thấy thiếu nữa đã được đưa đến, liền tức đứng lên, giơ tay ra đón lấy, buông tiếng cười dâm, khoát tay nói :



- Hai vị lui ra đi.



Hai đại hán ấy vừa vào đến, mắt liền hướng về hai người đang mây mưa trên sàn lầu, lộ vẻ thèm muốn tột độ, nghe vậy tần ngần một hồi rồi mới luyến tiếc quay lui.



Độc Giác Đầu Đà bồng thiếu nữ lên, buông tiếng cười dâm ô, vung tay giải huyệt cho thiếu nữ, rồi đặt nàng nằm xuống sàn lầu.



Thiếu nữ huyệt đạo được giải, khẽ hự một tiếng, từ từ hồi tỉnh, hé mở mắt, liền thấy ngay một gương mặt xấu xí hung ác và đầy vẻ dâm tà.



Thiếu nữ kinh hãi ngồi bật dậy hỏi :



- Các hạ là ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.