Vô Ưu Kiếm

Chương 36





Thiết Phiến Chung Ly Hàn Văn Hùng bảo ngưng chiến xong, liền dìu đỡ những kẻ thọ thương vội vã bỏ đi, người của Hỏa Long bang cũng đều hận cha mẹ đã sinh thiếu hai chân, trong thoáng chốc đã bỏ chạy hết.



Diêu Yến Huy vẫn đứng thừ ra nhìn hai nữ lang ấy.



Lâm Triển Diệu thấy kẻ địch đã bỏ đi hết liền cất tiếng nói :



- Diêu huynh hãy đến đây huynh đệ giới thiệu với sư huynh hai người!



Diêu Yến Huy giờ mới cất bước đi đến gần, nhìn Lâm Triển Diệu quan tâm nói :



- Lâm sư huynh thương thế ra sao rồi?



Lâm Triển Diệu ôm quyền thi lễ nói :



- Đa tạ Diêu huynh đã trượng nghĩa viện thủ và ban cho linh dược, huynh đệ thương thế đã khỏi, hai vị này...



Đoạn quay nửa người, tay trái chìa ra nói tiếp :



- Hai vị cô nương này là thiên kiêm của Thiết Tý Thần Long Lữ Thiên Phong, Lão trang chủ Lữ gia trang ở Cửu Cung sơn!



Lữ Phụng Tiên vội ôm quyền thi lễ nói :



- Tiểu muội Lữ Phụng Tiên, Diêu huynh võ công thật cao cường, một tiêu giáng Bát Tiên, trên giang hồ chưa ai có thể làm nổi.



Diêu Yến Huy cười ái ngại :



- Đâu có gì, tại hạ đã bêu xấu...



Lữ Phụng Ngọc tiếp lời :



- Tiểu muội Lữ PHụng Ngọc...



Nàng bỗng ngưng lời buông tiếng thở dài não ruột, ngước mắt nhìn trời nghĩ đến người áo trắng bịt mặt đã từng cứu mình.



Thì ra khi Lữ Phụng Ngọc rời khỏi Từ Nguyệt quán về đến nhà được biết phụ thân, tỷ tỷ và Lâm Triển Diệu đều vì sự ra đi của mình mà lo đến ăn không ngon ngủ không yên hết sức hối hận về hành động bướng bỉnh của mình, vội quỳ xin phụ thân lượng thứ cho.



Từ xưa đến nay chẳng có bậc cha mẹ nào lại không lượng thứ cho con cái, Thiết Tý Thần Long Lữ Thiên Phong cũng không ngoại lệ, chỉ rầy dạy con gái một trận mà thôi.



Trong lúc chuyện gẫu, Thiết Tý Thần Long lại đề cập đến người áo xanh bịt mặt, đã đơn thuần một mình đại phá Phân đường Động Đình của Hỏa Long bang, Lữ Phụng Ngọc bất giác động tâm, thầm nhủ :



- “Chính là chàng, chắc chắn là chàng, chàng đã cho mình mượn bộ y phục trắng đổi mặc y phục xanh...”



Kể từ lúc ấy hình bóng người áo trắng bịt mặt đã in sâu trong tâm não nàng, không sao xua đi được, chỉ cần nhắm mắt là hình bóng người áo trắng bịt mặt liền xuất hiện trong đầu.



Cứ thế ngày lại qua ngày, niềm nhung nhớ mỗi lúc càng da diết, chẳng thiết ăn uống bất cứ việc gì cũng chẳng cảm thấy hứng thú.



Lữ Phụng Tiên thấy em gái như vậy, biết chắc em gái đã gặp người và việc không yên tâm ở bên ngoài, hỏi cũng chẳng ra lẽ sợ tiếp tục thế này sẽ sinh bệnh, bèn bẩm cáo với phụ thân cùng với Lâm Triển Diệu đi cùng em gái rời khỏi nhà.



Lữ Phụng Ngọc phen này theo tỷ tỷ ra đi đương nhiên là mong có thể tìm gặp ân nhân cứu mạng, nhưng biển người mênh mông, ân nhân cứu mạng lại che giấu diện mạo, chẳng rõ xấu xí hay anh tuấn, cho dù hiện nay chàng danh chấn thiên hạ chàng tìm người khác thì dễ, nhưng kẻ khác tìm chàng thì rất là khó.



Lữ Phụng Ngọc mỗi lần nghĩ đến vấn đề ấy là bất giác chau mày, hết sức ai oán.



Giờ Lữ Phụng Ngọc đã gặp Diêu Yến Huy nhìn vóc dáng thì chính là người áo trắng bịt mặt, nhưng Diêu Yến Huy không bịt mặt, nàng đâu biết người mà mình muốn tìm đang đứng ngay trước mặt.



Diêu Yến Huy thấy vẻ ai oán của Lữ Phụng Ngọc lòng nào phải không hiểu, không nén được hỏi :



- Lữ nhị cô nương dường như có tâm sự...



Bỗng nhận thấy mình hỏi thật thừa thãi, người ta là một vị cô nương có tâm sự gì sao thể thổ lộ với mình, quá là mạo muội, thật không nên không phải bèn vội ngưng lời đỏ ặt ngượng ngùng.



Ngờ đâu Lữ Phụng Ngọc lại hết sức hào phóng nhìn Diêu Yến Huy não nề nói :



- Tiểu muội đang nghĩ đến một người.



Diêu Yến Huy ngạc nhiên :



- Chẳng hay người ấy là ai vậy?



- Một người bịt mặt áo trắng, Diêu công tử có biết không?



Trong khi nói Lữ Phụng Ngọc mặt lộ vẻ hy vọng, mong có thể tìm được câu trả lời từ miệng Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy lòng thoáng rung động gật đầu nói :



- Tại hạ biết...



Lữ Phụng Ngọc vừa nghe Diêu Yến Huy biết người áo trắng bịt mặt, lòng mừng khôn xiết, sốt ruột nói :



- Xin công tử mau cho biết y là ai? Ở đâu? Trong nhà có những ai?



Lữ Phụng Ngọc hỏi dồn dập khiến Diêu Yến Huy ngẩn người ra không biết phải trả lời câu nào trước.



Lữ Phụng Tiên thấy vậy khẽ thở dài nói :



- Ngọc muội hỏi dồn dập như vậy, bảo Diêu công tử trả lời thế nào đây?



Lữ Phụng Ngọc nghe vậy cũng nhận thấy mình đã thất thái bất giác đỏ mặt bẽn lẽn cúi đầu mân mê tà áo.



Lữ Phụng Tiên quét mắt nhìn nàng, thầm thở dài quay sang Diêu Yến Huy nói :



- Xá muội vì từng chịu đại ân của người áo trắng bịt mặt luôn canh cánh bên lòng nên nóng lòng gặp y, Diêu công tử có thể giúp cho chăng?



Lâm Triển Diệu tiếp lời :



- Diêu sư huynh nếu biết thì hãy nói cho họ biết, xem họ cuống lên thế này thật đáng lo lắng.



Diêu Yến Huy nghe vậy chẳng biết trả lời sao mới phải, vốn định cho họ biết rõ sự thật, nhưng khi nhìn Lữ Phụng Ngọc thấy ánh mắt nàng lộ vẻ khẩn cầu, lòng bất giác rúng động đầu nghĩ thật nhanh, liền nảy ý nói :



- Thật tình mà nói, tiểu đệ tuy có quen biết người áo trắng bịt mặt, nhưng chỉ là sơ giao, không biết nhiều...



Lâm Triển Diệu tiếp lời :



- Diêu huynh biết bao nhiêu nói bấy nhiêu được rồi!



Diêu Yến Huy cười héo hắt :



- Người áo trắng bịt mặt kết giao với tiểu đệ chỉ hôm trước...



Lữ Phụng Ngọc vội hỏi :




- Diêu công tử gặp y ở đâu vậy?



- Mấy hôm trước ngay phụ cận Nhạc Dương này vì một việc nhỏ y đã cãi nhau với tiểu đệ, tiểu đệ tuy biết võ công không bằng y, nhưng cũng chẳng chịu thua cúi đầu, nào ngờ y lại trái ngược với phong độ cao ngạo nhã nhặn chuyện trò với tiểu đệ, hết sức ý hợp tâm đầu...



Lữ Phụng Ngọc bỗng hỏi :



- Vì sao Diêu công tử lại cãi nhau với y vậy?



Diêu Yến Huy chẳng ngờ nàng lại hỏi vậy, bất giác ngớ người vội nói :



- Chẳng vì sao cả, vì tại hạ đang cúi đầu suy nghĩ một vấn đề khó khăn bất cẩn va vào người y...



Lữ Phụng Ngọc chơm chớp mắt, chẳng rõ là quan tâm hay hoài nghi, thắc mắc nói :



- Y võ công tuyệt thế, sao thể va vào người khác được?



Diêu Yến Huy nóng mặt, vội nói :



- À! Y cũng đang cúi đầu suy tư chẳng rõ đang nghĩ gì nếu không, sao thể va phải tại hạ được.



Trong khi nói chàng quét mắt nhìn ba người thấy họ đều ngưng thần lắng nghe, không như có lòng hoài nghi chàng, bèn cười ha hả nói tiếp :



- Thật ra người áo trắng bịt mặt ấy không lạnh lùng cao ngạo như lời đồn đại, tiểu đệ cũng từng mấy lần hỏi danh tánh y, y như có vô vàn khổ ải, tránh không trả lời...



Lữ Phụng Ngọc lại sốt ruột hỏi :



- Hai người bao giờ sẽ gặp lại nhau vậy?



Diêu Yến Huy nhún vai, cười nói :



- Tại hạ mấy lần yêu cầu hẹn gặp lại nhưng y không sao quyết định được bao giờ mới có thể gặp lại tại hạ...



Lữ Phụng Ngọc nghe vậy mặt liền hiện vẻ thất vọng, buông tiếng thở dài não ruột lại hỏi :



- Diêu công tử không biết nơi đến của y thật sao?



Diêu Yến Huy thấy ba người đều lộ vẻ thất vọng, lòng hết sức áy náy ngượng ngùng nói :



- Người áo trắng bịt mặt hành tung bất định, thần xuất quỷ mạt, y muốn tìm tại hạ rất dễ, nhưng tại hạ muốn tìm y thì thật là khó.



Chàng nói đến đó không muốn khiến người ta đau lòng nữa, vội nói sang chuyện khác, trầm giọng nói :



- Lâm sư huynh các vị sao lại đến đây vậy?



Lâm Triển Diệu khẽ thở dài :



- Cũng chẳng ngoài tham dự Đại Hội Võ Lâm ở Hành Sơn...



Diêu Yến Huy sửng sốt :



- Đại Hội Võ Lâm gì? Trên giang hồ mấy năm nay nổi sóng gió còn chưa đủ loạn sao lại bày ra đại hội võ lâm nữa?



Lâm Triển Diệu ngạc nhiên :



- Diêu sư huynh chưa biết chuyện ấy sao?



Diêu Yến Huy gật đầu cười :



- Thật ra là chuyện gì? Sao lại bày ra đại hội võ lâm vậy?



- Đại ma đầu Chung Thanh Ma Ảnh hồi tám mươi năm trước lại tái hiện giang hồ, tiếp tục với tiếng chuông hại người, trong nửa tháng qua đã có mấy mươi cao thủ võ lâm táng mạng bởi tiếng chuông, võ lâm chấn động người người điêu đứng.



Diêu Yến Huy sửng sốt :



- Có chuyện như vậy, đó quả là một đại sự!



Lâm Triển Diệu nói tiếp :



- Nên Hoa Sơn lão nhân đã phi thư cho Chưởng môn các phái và cao thủ giang hồ, hy vọng mọi người có thể vì sinh linh thiên hạ mà liên kết chống lại lão ma, nên mới tổ chức đại hội võ lâm...



Diêu Yến Huy băn khoăn nói :



- Không biết ân sư có đến tham dự hay không?



- Nghe đâu họ sẽ đến, bởi Chưởng môn các phái đang bàn tính mời Từ Bi thánh ni ra lãnh đạo võ lâm chống lại lão ma đầu.



Diêu Yến Huy trầm ngâm :



- Thánh ni đã nhiều năm không màng đến thế sự e khó mà nhận lời!



- Nếu Thánh ni không chịu hạ sơn e rằng ân sư Nhị kỳ và Tứ tuyệt cũng không tham dự.



- Lão ma đã có thể với tiếng chuông giết người mà không hiện thân, cho dù các cao thủ võ lâm liên kết e cũng khó đối phó nổi.



Lâm Triển Diệu gật đầu :



- Chỉ cần Thánh ni chịu nhận lời hạ sơn, hợp sức Nhất Thánh Nhị kỳ Tứ tuyệt và cao thủ các phái, hẳn có thể đối phó với lão ma ấy.



Diêu Yến Huy ngửa mặt trầm ngâm nói :



- Dùng tiếng chuông giết người tuy lợi hại...



Lâm Triển Diệu bỗng nói :



- Cộng với người áo xanh bịt mặt và người áo trắng bịt mặt mà Diêu sư huynh vừa quen biết hai người ấy...



Diêu Yến Huy giật mình vội nói :



- Hai người ấy sao?



- Người áo trắng bịt mặt chưởng bại Hàn Băng Ác Long, tiêu hạ Khô Lâu Âm Bà, người áo xanh bịt mặt một đêm đại phá Hỏa Long sơn trang nếu có họ trợ giúp chắc chắn sẽ trừ diệt được lão ma.



Diêu Yến Huy ơ hờ nói :



- Cầu mong có thể tìm gặp y!



Lúc này trời đã sáng tỏ, bốn người cùng trở vào thành Nhạc Dương cũng cùng vào trong Duyệt Lai khách điếm, rồi mỗi người chia nhau về phòng nghỉ.



Qua giờ ngọ bốn người không hẹn cũng cùng thức dậy, sau khi bàn bạc quyết định lập tức lên đường đến Hành Sơn.



Với cước trình của họ qua Tương Âm, Trường Sa, vượt Sương Đàm cũng chỉ ba, bốn ngày trời đã đến Huyện Hành Sơn, từ đó đến mạn nam Hành Sơn cũng chỉ chừng nửa ngày đường bởi chưa đến ngày đại hội võ lâm, họ đã ở trọ tại đó.



Một đêm qua đi, hôm sau thức dậy, chải rửa ăn sáng xong, bốn người cùng thả bước ra phố.



Hai nam hai nữ, nam thì anh tuấn tao nhã, nữ thì diễm lệ cao sang, trên đường vui vẻ cười nói, đã khiến biết bao người đi đường ngưỡng mộ.



Bốn người vừa đi vừa trò chuyện, đã ra đến ngoại ô lúc nào không hay Lâm Triển Diệu bỗng quay sang Diêu Yến Huy nói :



- Diêu sư huynh đã từng về quê nhà chưa vậy?



Diêu Yến Huy cười ảo não nói :



- Nói ra thật hổ thẹn, tiểu đệ mấy phen lên đường về quê đều bị việc cần ngăn lại, thật nhớ nhung hết sức.



Lâm Triển Diệu thở dài :



- Ôi! Người ở giang hồ thân không tự chủ được, huynh đệ cũng đã lâu lắm chưa về quê nhà rồi.



Ngay khi ấy bỗng thấy một lão nhân y phục đen tuổi ngoài năm mươi, miệng to mũi cả, mắt rực hung quang từ phía trước đi đến.



Diêu Yến Huy vừa thấy lão nhân ấy liền biến sắc mặt, máu huyết toàn thân như đều sôi lên, cũng chẳng màng đến lời nói của Lâm Triển Diệu nhanh bước đi tới cản lão nhân ấy lại lạnh lùng nói :



- Giang Nam Độc Tẩu, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, có còn nhớ tại hạ không?



Lão nhân ấy vốn đang cắm cúi bước đi, như đang suy nghĩ gì đó, nghe tiếng ngẩng lên nhìn bất giác gật nẩy mình, tái mặt ấp úp nói :



- Diêu...Diêu Yến Huy, ngươi.... chưa chết sao?



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Chỉ bằng vào chút bản lĩnh mờ ám của tôn giá mà có thể khiến tại hạ chết được sao?



Lão nhân này chính là Giang Nam Độc Tẩu lão vừa thấy Diêu Yến Huy tuy kinh ngạc nhưng không khiếp sợ, sau khi ổn định tâm thần, lão mắt hiện sát cơ cười lạnh lùng nói :



- Tiểu tử ngươi chưa chết quá tốt, hứng thú của lão phu đối với Bách Hội chân kinh vĩnh viễn không mất. Khôn hồn hãy trao ra mau!



Lâm Triển Diệu thấy vậy, biết là Diêu Yến Huy đã gặp kẻ thù, bèn kéo Vân Trung song phụng đứng bên cạnh Diêu Yến Huy, lặng chờ diễn biến.



Diêu Yến Huy mắt rực sát cơ cười khảy nói :



- Muốn lấy Bách Hội chân kinh rất dễ chỉ cần xem võ công của lão trong nửa năm qua có tiến bộ hay không?



Giang Nam Độc Tẩu tức giận quát :



- Tiểu tử, chỉ bằng ngươi ư?



Diêu Yến Huy cười khinh bỉ :



- Hồi nửa năm trước lão còn chưa tiếp nổi một chiêu “Phong Vũ Tiêu Tiêu” của Diêu mỗ giờ đây bản lĩnh của lão chả lẽ đã tinh tiến nhiều lắm hay sao?



Giang Nam Độc Tẩu nghe vậy giật mình thầm nhủ :



- “Chả lẽ tiểu tử này chỉ nửa năm đã luyện thành tuyệt học trong Bách Hội chân kinh hay sao? Mình không thể khinh suất được”.



Lão nghĩ vậy, liền sinh lòng khiếp sợ bất giác lùi sau một bước.



Diêu Yến Huy cười lạnh lùng nói :



- Sợ rồi ư? Món nợ ấy giữa chúng ta cũng nên thanh toán rồi chứ?



Giang Nam Độc Tẩu trợn mắt :



- Ai sợ? Đừng cậy các ngươi đông người lão phu chẳng bận tâm đâu!



Diêu Yến Huy cười khẩy :



- Lão độc ma hãy an tâm tiểu gia không bao giờ cậy nhiều hiếp ít, nhưng lão cũng đừng nên có ý định đào tẩu đấy!



Giang Nam Độc Tẩu bị đối phương khinh thường quá mức bất giác hung tính bừng dậy, quát to :



- Tiểu tử hãy khoan nói khoác, hôm nay nếu không trao ra Bách Hội chân kinh ngươi đừng hòng rời khỏi đây!



Vừa dứt lời đã tung mình lao tới, vung tay nhanh như chớp điểm vào trước ngực Diêu Yến Huy, thủ pháp cực kỳ hiểm độc.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, nghiêng người sang bên tay phải chớp nhoáng vung ra chộp vào cổ tay đang điểm tới của đối phương.



Giang Nam Độc Tẩu giật mình, vội thu tay về, buông tiếng gầm vang, song chưởng tung ra uy thế như bài sơn đảo hãi.



Diêu Yến Huy chẳng tránh né một tay đưa lên ngang ngực, lòng bàn tay hướng ra ngoài liền tức xô ra một luồng kình lực, đón lấy chưởng lực của đối phương.



“Bùng” một tiếng rền rĩ, hai luồng kình lực chạm nhau, Diêu Yến Huy đứng yên bất động, khóe môi nhếch lê một nụ cười lạnh lùng, còn Giang Nam Độc Tẩu bị chấn động đến huyết khí sôi sục, loạng choạng lùi sau ba bốn bước sắc mặt trắng bệch.



Diêu Yến Huy cười khảy nói :



- Thế nào? Công lực của tiểu gia không hàm hồ chứ?



Giang Nam Độc Tẩu lặng thinh bỗng lại tung mình lao tới, hai tay chớp nhoáng công ra, lúc quyền lúc chưởng phủ trùm yếu huyệt toàn thân Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy ngặt vì nhóm Lâm Triển Diệu ba người ở bên cạnh, sợ lỡ tay đã thương và Lữ Phụng Ngọc nhận ra thân phận mình không dám thi triển tuyệt học trong Phi Quỳnh cốc, chỉ tay phải vung lên thi triển Ngũ Hành chưởng nghinh tiếp.



Lâm Triển Diệu đứng ngoài bàng quan lòng thầm cảm thán nghĩ :



- Nửa năm không gặp võ công của Diêu sư huynh lại tinh tiến rất nhiều, ôi Lâm Triển Diệu hỡi cùng là đệ tử Nhị kỳ mà võ công của ngươi lại kém hơn quá xa, thật là hổ thẹn đối với sư môn...



Ngay khi Lâm Triển Diệu đang suy tư, hai ngươi trong trận đã giao thủ hơn hai mươi, Diêu Yến Huy bỗng hai tay dang ra với chiêu “Song Yến Quy Sào” chia ra công vào hai vai đối phương, chiêu đến giữa chừng đột nhiên biến chiêu “Phi Yến Nhập Liêm” (rèm) tay phải nhanh như chớp chộp vào cổ tay phải Giang Nam Độc Tẩu.



Giang Nam Độc Tẩu vừa thấy Diêu Yến Huy đang tay công đến, liền vội vung tay đỡ gạt chẳng ngờ Diêu Yến Huy lại giữa chừng biến chiêu khiến lão chẳng kịp tránh né, chỉ cảm thấy cổ tay phải tê dại công lực toàn thân liền mất, không nén được buông tiếng thở dài, nhắm mắt lặng thinh.



Diêu Yến Huy nắm giữ cổ tay phải Giang Nam Độc TẨu cười khảy nói :



- Lão độc ma lão cũng có ngày hôm nay chẳng ngờ đến phải không?



Giang Nam Độc Tẩu mở bừng mắt, căm thù nhìn Diêu Yến Huy nói :



- Tiểu tử lão phu võ công kém ngươi, đã bị khống chế muốn giết muốn xẻo thì tùy ý chớ nói lôi thôi!



Diêu Yến Huy cười :



- Lão muốn chết nhanh chóng ư? Nhưng tiểu gia lại không muốn cho lão toại ý, tiểu gia từ từ chỉnh trị lão mới được.




Giang Nam Độc Tẩu nghe vậy trừng mắt quát :



- Tiểu tử, ngươi dám!



Diêu Yến Huy cười :



- Có gì mà không dám? Có còn nhớ trên đường Qua Dương hồi nửa năm trước, lão đã dùng thủ đoạn ám toán buộc Lạt Thủ Hằng Nga uống vào Định Thời Đoạn Trường Dịch với mưu đồ đoạt lấy Bách Hội chân kinh của tiểu gia, lão đã đối phó tiểu gia ra sao, có còn nhớ không?



Giang Nam Độc TẨu biết mình đã lọt vào tay người cứng rắn cũng vô dụng đành nhắm lặng thinh ý là người muốn làm gì thì làm.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, thò tay vào ngực lão ấn một cái vào huyệt Toàn Cơ và quát :



- Lão độc vật, chớ giả chết ở trước mặt tiểu gia, tiểu gia chẳng tin lão có được bao rắn rỏi.



Tay chàng ấn một cái, Giang Nam Độc TẨu đau đớn thét lên, trừng mắt quát :



- Diêu Yến Huy tiểu tử ngươi chớ đắc ý chỉ cần lão phu không chết, món nợ này lõa phu nhất định phải đòi lại!



Diêu Yến Huy ha hả cười to :



- Hay lắm! Tiểu gia định sẽ chờ nếu lão có bản lĩnh cứ tìm tiểu gia mà báo phục, nhưng giờ thì... lão phải tùy ở sự sắp đặt của tiểu gia thôi!



Giang Nam Độc Tẩu tức giận quát :



- Ngươi định thế nào?



Diêu Yến Huy cười :



- Hãy yên tâm, tiểu gia không giết lão đâu, lúc lão bức bách Lạt Thủ Hằng Nga uống Định Thời Đoạn Trường Dịch, hôm nay lão cũng phải uống như vậy thì mới công bằng đúng không?



Giang Nam Độc Tẩu nghe vậy liền nhẹ nguời thầm nghĩ :



- Xem ra mạng già của mình đã giữ lại được rồi, tiểu tử này trông thông minh nhưng thật ra rất là ngu ngốc, vì Định Thời Đoạn Trường Dịch là do mình phối chế sao mà độc chết mình được?



Thế là lão vội gật đầu nói :



- Đúng, vậy cũng công bằng!



Diêu Yến Huy cười :



- Chỉ cần lão thừa nhận công bằng là được rồi nhưng lão chớ vội đắc ý, khi lão uống độc dịch xong, tiểu gia sẽ điểm khóa huyệt đạo của lão, rồi vận công dồn chất độc vào xương tủy lão, mặc cho lão có thuốc giải cũng vô dụng, vậy được chứ?



Giang Nam Độc Tẩu nghe vậy trên trán đã toát mồ hôi lạnh, thầm nhủ :



- “Tiểu tử này thật là thâm độc, vậy mà còn tưởng đâu hắn ngu ngốc... thế này thì mình chết chắc rồi!”



Lão nghĩ vậy, bèn nghiến răng nói :



- Tiểu tử, ngươi...



Diêu Yến Huy không để cho lão nói tiếp, ngón tay tăng sức lạnh lùng nói :



- Lão đã cho là công bằng, vậy thì hãy uống Định Thời Đoạn Trường Dịch mau!



Giang Nam Độc Tẩu bị chàng bóp mạnh chỉ cảm thấy xương cổ tay đau thấu tim gan, trán toát mồ hôi đầm đìa, nhưng cắn răng lặng thinh.



Diêu Yến Huy lạnh lùng nói :



- Lão độc vật, lão ương ngạnh chỉ chuốc thêm nhiều đau khổ hơn thôi, khôn hồn thì hãy mau uống vào nếu không...



Giang Nam Độc Tẩu lúc này đã toàn thân run rẩy mồ hôi đầm đìa, biết tiếp tục chống lại càng nếm nhiều đau khổ hơn, đành buông tiếng thờ dài tai trái uể oải thò vào lòn lấy ra một chiếc lọ ngọc dùng miệng cắn mở nắp lọ, uống độc dịch trong lọ vào, tay run run vứt lọ đi lạnh lùng nói :



- Tiểu tử vậy ngươi vừa lòng rồi chứ?



Diêu Yến Huy mỉm cười vận thần công dốn chất độc vào trong xương tủy Giang Nam Độc Tẩu rồi mới buông tay ra cười nói :



- Tiểu gia đây là với gậy ông đập lưng ông, giờ thì kịch độc đã xâm nhập vào trong xương tủy lão nửa năm sau lão cũng sẽ nếm mùi đoạn trường xin mời!



Giang Nam Độc Tẩu lại tiu nghỉu khẽ thở dài thầm vận thử công lực quả nhiên cảm thấy chân khí bị cản trở, xương cốt ngứa ngáy khôn tả đó chính là hiện tượng chất độc nhập xương, bất giác nghe lòng vô vàn chua xót, có cảm giác như là anh hùng mạt lộ ngẩng lên căm hận nói :



- Diêu Yến Huy nửa năm sau nếu lão phu may mà không chết món nợ này nhất định lão phu phải đòi lại.



Đoạn lại trừng cho Diêu Yến Huy một cái quay người phóng đi.



Diêu Yến Huy buông tiếng cười nhẹ nhõm, quay người lại thấy Lâm Triển Diệu với Vân Trung song phụng đang chăm chăm nhìn mình, bèn cười gượng nói :



- Lâm sư huynh hẳn không cho là thủ đoạn của tiểu đệ quá tàn ác chư?



Lâm Triển Diệu với Vân Trung song phụng tự nãy giờ đứng xem cuộc chiến chẳng nói một lời, nhận thấy Diêu Yến Huy trừng trị Giang Nam Độc Tẩu quả hơi quá đáng nhưng hồi nửa năm trước Lâm Triển Diệu có biết chuyện Giang Nam Độc Tẩu đã dùng tính mạng của Diêu Yến Huy bức bách Lạt Thủ Hằng Nga uống Định Thời Đoạn Trường Dịch, nên có thể nói như vậy là kể như hòa.



Thế là Lâm Triển Diệu đã kể rõ với Vân Trung song phụng, nên hai nàng không hế có ý trách cứ hành vi của Diêu Yến Huy, nhưng hai nàng hết sức kinh ngạc về võ công của Diêu Yến Huy nên bất giác trên mặt hiện ra vẻ nặng nề, đã khiến Diêu Yến Huy hiểu lầm là hai nàng không bằng lòng về thủ đoạn đã đối xử với Giang Nam Độc Tẩu của chàng.



Lâm Triển Diệu nhận xét, biết là Diêu Yến Huy đã hiểu lầm, vội cười nói :



- Diêu sư huynh hiểu lầm rồi, với hành vi của Giang Nam Độc Tẩu trên giang hồ, Diêu sư huynh trừng trị như vậy là rất phải chẳng có gì quá đáng...



Diêu Yến Huy ngạc nhiên :



- Vậy sao các vị...



Lâm Triển Diệu cười :



- À! Huynh đệ với hai vị cô nương đây là kinh ngạc về võ công của Diêu sư huynh tinh tiến thần tốc mà lấy làm hổ thẹn thua kém mà thôi!



Diêu Yến Huy cười ngượng :



- Thật ra võ công của Giang Nam Độc Tẩu tuy cao, nhưng vì từng giao đấu với tiểu đệ nên tiểu đệ biết rõ đường lối võ công của lão, may mắn giành được phần thắng chứ đừng tưởng là võ công của tiểu đệ cao hơn lão thật.



Lâm Triển Diệu cười :



- Diêu sư huynh không cần phải giấu giếm...



Lữ Phụng Tiên bỗng nói :



- Chưởng pháp mà Diêu công tử đã sử dụng vừa rồi hẳn là Tùng Liễu chưởng pháp chấn khiếp giang hồ của Tùng Vân lão tiến bối phải không?



Diêu Yến Huy cười :



- Không phải đó là Ngũ Hành chưởng của Bắc Thần Khất!



Lữ Phụng Tiên sửng sốt :



- Diêu công tử lại còn thân hoài tuyệt của Bắc Thần Khất, thảo nào Giang Nam Độc Tẩu không phải địch thủ.



Lâm Triển Diệu cuời :



- Tiên muội chưa biết ngay cả Đông Ông, Tây Phong và Nam Nho cũng đã truyền thụ hết một thân tuyệt học cho Diêu sư huynh rồi!



Vân Trung song phụng nghe Diêu Yến Huy lại thân kiêm tuyệt học của cả nhà Nhất Kỳ, Tứ tuyệt bất giác mặt lộ vẻ hâm mộ.



Nhưng Diêu Yến Huy thì lại cảm thấy ngại ngùng, cười ngượng nói :



- Lâm sư huynh quá khen rồi!



Lâm Triển Diệu cười :



- Diêu sư huynh hà tất quá khiêm tốn... nhưng huynh đệ lại lo lắng, trên giang hồ lại nổi sóng gió.



Diêu Yến Huy không hiểu hỏi :



- Vì sao vậy?



Lâm Triển Diệu trầm giọng :



- Hồi nửa năm trước cơn sóng gió giới võ lâm tranh giành Bách Hội chân kinh đã lắng dịu sau khi Diêu sư huynh gặp nạn ở Vân Vụ sơn, giờ đây Diêu sư huynh lại tái hiện giang hồ e rằng lại gây ra...



Diêu Yến Huy mắt rực thần quang lạnh lùng nói :



- Trên giang hồ đã có thành kiến rất sâu về việ tiểu đệ lấy được Bách Hội chân kinh khó má hóa giải được, cứ để họ tìm đến chẳng gì đáng lo cả!



Trong khi nói Vân Trung song phụng tiếp xúc với ánh mắt của Diêu Yến Huy liền lòng rúng động thầm nhủ :



- “Nội công thật là tinh thâm!”



Lâm Triển Diệu thành khẩn nói :



- Huynh đệ biết võ công của Diêu sư huynh đã khác xa nửa năm trước nhưng tục ngữ có câu “Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không chống nổi đông người”, vì tranh đoạt Bách Hội chân kinh họ sẽ bất chấp thủ đoạn, tốt hơn là Diêu sư huynh...



Chưa dứt lời, Diêu Yến Huy đã cười nói :



- Hảo ý của Lâm sư huynh tiểu đệ vô vàn cảm kích, đừng nói là tiểu đệ không có Bách Hội chân kinh mà dù có xem họ có tài cán gì mà đoạt lấy, ha ha... cứ để cho họ tìm đến có gì mà phải lo lắng!



Lâm Triển Diệu nghe vậy, biết là Diêu Yến Huy tính rất cao ngạo, lời đã thốt ra quyết không thay đổi, thầm buông tiếng thở dài không nói gì thêm nửa.



Nhưng Vân Trung song phụng thì lại hết sức bội phục tính kiên cường bất khuất của Diêu Yến Huy, nhất là Lữ Phụng Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn qua gương mặt anh tuấn của Diêu Yến Huy thầm nhủ :



- “Người nay kiên cường cao ngạo đến khả ái, và người cũng anh tuấn Lâm đại ca tuy cũng kể được anh tuấn, nhưng so ra còn kém hơn rất nhiều, hơn nữa võ công của y lại được Nhất Kỳ Tứ tuyệt truyền thụ, giá mà có được một người chồng như vậy...”



Nàng nghĩ đến đó bất giác hai má đỏ ửng và mặt nóng ran, lòng thầm rúng động vội cúi đầu xuống, tự trách :



- Lữ Phụng Ngọc hỡi! Ngươi đã nghĩ đến đâu vậy, thân ngươi đã thuộc về người áo trắng bịt mặt rồi sao lại còn nghĩ vớ vẩn thế này?



Trong lúc suy tư mặt nàng thoạt đỏ thoạt trắng, cả hơi thở cũng trở nên gấp rút và người cũng thoáng run rẩy, may là Diêu Yến Huy ba nguời không chú ý đến.



Bỗng nghe Lâm Triển Diệu nói :



- Trời đã tối rồi, chúng ta trở về khách điếm đi thôi!



Diêu Yến Huy trầm ngâm nói :



- Lâm sư huynh có việc thì xin trở về khách điếm trước tiểu đệ còn luyến tiếc chút nước thu trăng sáng này, muốn dạo ngắm thêm chốc lát.



Lúc này, vầng trăng sáng vừa mọc lên nước sông chảy chậm, ánh trăng sáng với nước thu phản chiếu tỏa ra muôn vàn tia bạc, trông hết sức ngoạn mục.



Lâm Triển Diệu quay sang Vân Trung song phụng cười hỏi :



- Hai vị thì sao?



Lữ Phụng Ngọc đáp :



- Tiểu muội cũng muốn ngắm trăng thêm lát nữa.



Lâm Triển Diệu nghe vậy quay sang nháy mắt với Lữ Phụng Tiên cười hỏi :



- Tiên muội thì sao?



Lữ Phụng Tiên hiểu ý cười nói :



- Tiểu muội không có nhã hứng như vậy chỉ muốn về khách điếm nghỉ ngơi thôi!



Lâm Triển Diệu cừoi :



- Lâm mỗ mấy hôm nay cũng hơi mỏi mệt vậy cũng tốt, Diêu sư huynh với Ngọc muội hãy ở đây thưởng thức nước thu trăng sáng, Lâm mỗ cùng Tiên muội trở về khách điếm trước.



Đoạn nắm lấy tay Lữ Phụng Tiên quay người bỏ đi.



Lữ Phụng Tiên ngoảnh lại nói :



- Diêu công tử hãy trông nom giùm Ngọc muội, nhớ là về sớm một chút nhé!



Diêu Yến Huy đứng ngẩn ngơ ra, chàng chẳng ngờ Lâm Triển Diệu lại đột nhiên sắp đặt ra tình huống thế này, nhưng chàng lời đã thốt ra chẳng thể thay đổi, bởi nếu đổi lời rất có thể khiến Lữ Phụng Ngọc hiểu lầm, nhưng có thể khiến Lữ Phụng Ngọc hiểu lầm, nhưng cô nam quả nữ kề cận bên nhau...



Lữ Phụng Ngọc cũng có ý nghĩ như vậy nên nhất thời cũng không sao đổi lời được



Hai người cứ thế ngơ ngẩn đứng lặng ra đó, Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn Lữ Phụng Ngọc, nào ngờ đôi mắt trong sáng của nàng cũng đang nhìn mình...



Bốn mắt nhìn nhau hai người đều cảm thấy lòng xao xuyến bồi hồi, vội lại cụp mắt xuống cúi đầu lặng thinh.



Diêu Yến Huy không nén được cất tiếng bắt chuyện :



- Lữ cô nương, chúng ta hãy đi dọc theo bờ sông nhé?



Lữ Phụng Ngọc nhẹ gật đầu, quay người bước đi theo, Diêu Yến Huy cất bước theo sau, không ai lên tiếng nói, cứ thế lặng lẽ bước đi, bầu không khí hết sức ngột ngạt.



Bỗng Lữ Phụng Ngọc chậm bước lại chờ Diêu Yến Huy theo đến, hai người sóng vai nhau bước đi, nàng mới khẽ nói :



- Diêu công tử!



Diêu Yến Huy ngẩn người, vội hỏi :




- Lữ cô nương có việc gì phải không?



Lữ Phụng Ngọc nhẹ mím môi, mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, giọng ảo não nói :



- Vì sao công tử lại nói dối gạt người vậy?



Diêu Yến Huy giật mình ngạc nhiên nói :



- Lữ cô nương, tại hạ đã dối gạt cô nương ở chỗ nào, tại hạ...



Lữ Phụng Ngọc bỗng mặt thoáng lộ vẻ ái oán nói :



- Công tử gạt được Lâm đại ca và Tiên tỷ nhưng không dối gạt được tiểu muội đâu!



Diêu Yến Huy biết vị Lữ nhị cô nương này rất thông minh tinh tế, hẳn đã nhận ra chỗ sơ hở của mình, bèn cố trấn tĩnh cười nói :



- Cô nương càng nói tại hạ càng không hiểu.



Lữ Phụng Ngọc đăm mắt nhìn Diêu Yến Huy cười héo hắt nói :



- Tiểu muội tự biết thân bồ liễu không xứng đáng với danh anh hiệp nhưng công tử cũng đâu cần phải giấu diếm thân phận với tiểu muội.



Diêu Yến Huy không dám tiếp xúc với ánh mắt của Lữ Phụng Ngọc, thầm nhủ :



- “Hỏng bét, chẳng rõ mình đã bị nàng nhận ra sơ hở ở chỗ nào phải cẩn thận ứng phó mới được”.



Bèn vội trầm giọng nói :



- Lữ cô nương có lẽ đã hiểu lầm rồi!



Lữ Phụng Ngọ lạnh lùng :



- Hiểu lầm ư? Không thể vậy được, qua dáng người tiếng nói và những điều công tử đã nói tiểu muội đã phân tích suy luận rất kỹ, nhận thấy công tử chính là người áo trắng bịt mặt.



Diêu Yến Huy lại rúng động cõi lòng vội cười nói :



- Cô nương đã nhận định quá cao về tại hạ rồi, Diêu Yến Huy này chỉ là một võ phu, sao có thể là người áo trắng bịt mặt được.



Lữ Phụng Ngọc thấy Diêu Yến Huy nhất mực phủ nhận, bất giác bi ai ngập lòng nước mắt tuôn ra xối xả, bưng mặt thút thít nói :



- Công tử không chịu thừa nhận, tiểu muội cũng không thể....



Diêu Yến Huy thấy Lữ Phụng Ngọc khóc hết sức bối rối vội nói :



- Nếu cô nương thật sự ước được gặp người áo trắng bịt mặt, tại hạ có thể gắng sức giúp cho.



Lữ Phụng Ngọ bỗng ngẩng đầu lên mặt đầy vẻ u oán, lạnh lùng nói :



- Trừ phi công tử thừa nhận là người áo trắng bịt mặt nếu không chẳng cần phiền đến tôn giá trợ giúp.



Dứt lời liền quay người bỏ đi Diêu Yến Huy đứng thừ ra tại chỗ, nhất thời không biết nên phải làm sao.



Ngay khi ấy hai bóng người lướt như bay đến hạ xuống trước mặt Diêu Yến Huy cách chừng ba trược, một người trong số lạnh lùng quát hỏi :



- Tiểu tử ngươi có phải Diêu Yến Huy không?



Diêu Yến Huy sửng sốt đưa mắt nhìn, chỉ thấy đó là hai lão nhân áo xám đứng sóng vai, người bên trái cao gầy không có binh khí vẻ mặt lạnh lùng u ám, hai mắt sáng rực tinh quang, hai bên huyệt thái dương gồ cao.



Người bên phải lưng đeo trường kiếm, gương mặt xám đen thoáng có khí tím, xem ra võ công đều tương đối khá, chẳng phải kẻ tầm thường.



Diêu Yến Huy cười khảy nói :



- Hai vị nói chuyện với tại hạ phải không?



Lão nhân cao gầy bên trái trừng đôi mắt sắc lạnh nói :



- Phải, lão phu chính hỏi ngươi đấy!



Diêu Yến Huy ngạc nhiên :



- Tại hạ không hề quen biết hai vị, hai vị có việc gì vậy?



Lão nhân mặt có khí tím cười hắc một tiếng lạnh lùng nói :



- Tiểu tử hãy nghe cho rõ, mau trao ra Bách Hội chân kinh cho lão phu nếu không hừ hừ... Cổ Thị nhị quái mà ra tay, xưa nay rất là tàn bạo.



Cái tên Cổ Thị nhị quái, Diêu Yến Huy nghe chẳng cảm thấy gì, thành thật mà nói, chàng chưa hề nghe nói đến hai người này.



Nhưng Lữ Phụng Ngọc vừa nghe nói liền giật mình kinh hãi, biến sắc mặt thầm nhủ :



- “Ra là hai lão ma đầu này!”



Diêu Yến Huy liếc thấy vẻ sợ hãi của Lữ Phụng Ngọc biết ngay hai lão nhân này hẳn là danh tiếng chẳng nhỏ trên giang hồ mỉm cười nói :



- Hai vị muốn lấy Bách Hội chân kinh ư? Không khó nhưng phải bằng vào bản lĩnh của hai vị mới được.



Phải biết Cổ Thị nhị quái hoành hành ở hai tỉnh Tứ Xuyên và Hồ Nam hung danh vang xa, đã quen thói cuồng ngạo, tự cho là vô địch thiên hạ, vừa nghe Diêu Yến Huy nói vậy liền tức bừng lửa giận.



Đại quái người cao gầy cười hăng hắc nói :



- Tiểu tử ngươi thật cuồng ngạo nghe đâu ngươi có chỗ dựa rất vững chắc phải không?



Diêu Yến Huy cười to :



- Hai vị đã muốn lấy Bách Hội chân kinh còn e ngại gì nữa?



Nhị Quái Cổ Phùng Sào lạnh lùng quát :



- Tiểu tử chớ nói lôi thôi, hãy trao Bách Hội chân kinh ra mau, lão phu kiên nhẫn có giới hạn đấy.



Diêu Yến Huy cười khảy :



- Lòng kiên nhẫn của tiểu gia càng không tốt, khôn hồn hãy cút khỏi đây mau đừng trêu cho tiểu gia nổi giận lên sẽ chẳng tốt cho hai vị đâu!



Cổ Phùng Sào càng thêm tức giận quát :



- Tiểu tử lão phu khuyên ngươi một lần nữa, chứ rượu mời không uống lại uống rượu phạt.



Diêu Yến Huy cười ha hả :



- Tại hạ xưa nay không thích uống rượu mời nhưng rượu phạt thì sẵn sàng uống hết.



Cổ Thị nhị quái tức giận gầm vang, mặt bừng sát khí, Nhị Quái Cổ Phùng Sào tung mình lao tới quát :



- Hay cho tiểu tử dám khích bác lão phu, nạp mạng đây!



Vừa dứt lời đã vung tay điểm vào vai phải Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy nhanh nhẹn nghiêng người sang bên, tay phải vung lên tay trái vung chưởng bổ vào ngực đối phương.



Cổ Phùng Sào thoáng giật mình vội xoay nhanh người, hai tay chớp nhoáng vung ra một hơi công ra bảy chiêu hai mươi mốt chưởng, gió rít vù vù uy thế thật kinh người.



Diêu Yến Huy chẳng chút nao núng, chân bước Túy Mê Bộ, tay diễn Tùng Liễu chưởng, lần lượt hóa giải chưởng thế của đối phương, cuộc chiến diễn ra hết sức ác liệt.



Nhưng hai mươi chiêu qua đi, Cổ Phùng Sào đã cảm thấy lực bất tòng tâm, lòng thầm kinh hãi, bằng mình mấy mươi năm công lực mà lại không địch nổi một thiếu niên mới xuất đạo giang hồ.



Thế là trong cơn thịnh nộ, lão đã sinh lòng liều mạng, buông tiếng hú ghê rợn chưởng thế vụt biến đổi, càng hung mãnh hơn trước.



Lữ Phụng Ngọc đứng ngoài xem hai mắt trố to miệng cười chúm chím nhìn Diêu Yến Huy không chớp.



Đại Quái Cổ Phùng Oa thấy Diêu Yến Huy ứng phó ung dung, trong khi nhị đệ mình đã có hiện tượng kiệt sức, lòng hết sức lo lắng hai tay nắm chặt, như định xuất thủ giáp công.



Lúc này Cổ Phùng Sào đã dần kiệt sức chưởng lực đã suy yếu rất nhiều, trán đẫm ướt mồ hôi, hơi thở mỗi lúc càng nặng nề.



Trong khi Diêu Yến Huy vẫn thần thái ung dung, thi triển Túy Mê Bộ lượn vòng quanh Cổ Phùng Sào như đang tập luyện võ công vậy.



Cổ Phùng Oa thấy nhị đệ đã sắp bại đến nơi, cũng chẳng màng thanh danh và thân phận, buông tiếng quát vang vung động hai tay lao vào vòng chiến.



Lữ Phụng Ngọc thấy vậy tức giận quát :



- Lão thất phu, hai người có biết xấu hổ không? Định cậy đông thủ thắng hả?



Nàng vừa dứt lời, Diêu Yến Huy đã cười to nói :



- Ngọc muội cứ để cho lão xông vào, hạng tầm thường như họ dù có thêm mười người nữa tại hạ cũng chẳng bận tâm.



Lữ Phụng Ngọc nghe Diêu Yến Huy gọi mình là “Ngọc muội” lòng cảm thấy ngọt lịm vẻ u oán trên mặt tan biến, quan tâm nói :



- Huy ca phải cẩn thận đấy!



Cổ Phùng Oa vừa vào cuộc liền tức vung chưởng tấn công tới tấp.



Diêu Yến Huy với một chọi hai, xuất chiêu như tia chớp uy thế như vũ bão, trong hai mươi chiêu đầu, Cổ Thị nhị quái còn có thể giữ được thế quân bình nhưng qua hai mươi chiêu thì đã dần không chống đỡ nổi nữa.



Lữ Phụng Ngọc chú mắt nhìn Diêu Yến Huy trong cuộc chiến, càng xem càng thấy giống người áo trắng bịt mặt, lại nghĩ đến tiếng xưng hô “Ngọc muội” vừa rồi, bất giác môi nở nụ cười thật tươi.



Lai hai mươi chiêu qua đi, dưới những chiêu thức tinh diệu tấn công của Diêu Yến Huy, Cổ Thị nhị quái càng lúc càng lúng túng xem ra họ chỉ còn tiếp nổi mười chiêu là cùng.



Đột nhiên lăng không vọng đến một tiếng quát lanh lảnh :



- Dừng tay!



Đồng thời một bóng trắng hạ nhanh xuống chưa đến nơi đã vung chưởng một luồng kình lực ập vào Diêu Yến Huy.



Diêu Yến Huy thấy có người can thiệp, vội tung mình lui ra, đưa mắt nhìn thấy đối phương là một người áo trắng bịt mặt hết sức lấy làm lạ, lớn tiếng hỏi :



- Các hạ là ai, sao lại xuất thủ công kích tại hạ?



Người áo trắng bịt mặt lạnh lùng nói :



- Bổn nhân là ai không quan trọng nghe nói các hạ đang tìm bổn nhân, vì lẽ gì?



Diêu Yến Huy nghe vậy liền động tâm lại thấy người áo trắng bịt mặt tay cầm Tùng Vân kiếm đã biết đó là ai rồi, bèn ôm quyền thi lễ cười nói :



- Người tìm các hạ không phải là tại hạ mà là vị Lữ nhị cô nương này!



Lữ Phụng Ngọc vốn đã tin chắc trăm phần trăm Diêu Yến Huy là người áo trắng bịt mặt, giờ người áo trắng bịt mặt thật đã đến, bất giác đứng ngây ra tại chỗ, không bíết làm sao mới phải.



Người áo trắng bịt mặt tiến tới hai bước ôm quyền thi lễ, cười nói :



- Cô nương tìm tại hạ có việc gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.