Quả đúng như Vô Ưu dự đoán.
Sau khi Triệu quản gia tìm được ba tên cháu rác rưởi của ông, chờ chúng tĩnh lại hỏi rõ mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, ông không khỏi mắn ba tên đó máu chó phun đầu.
Làm quản gia mấy chục năm có chuyện gì mà ông chưa trải qua.
Bình thường bọn chúng hống hách nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ ông có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng hôm nay, chúng lại dám động đến vương phi mới vào cửa.
Tuy chỉ là công chúa tiểu quốc, còn được xem như cống phẩm, nhưng cũng là hoàng thượng ban hôn phong là tứ vương phi a.
Dù bị vương gia nói là yêu quái, ném đến Vô Âm các tự sinh tự diệt nhưng ai không biết tứ vương gia thần kinh không được bình thường.
Hôm nay nói vương phi là yêu quái, ngày mai lại nói là tiên nữ không chừng.
Cho nên, dù không quan tâm cũng không thể đắc tội a!
Nhưng hôm nay, bọn chúng đụng đến vương phi, còn bị vương phi chỉnh thành bộ dạng này.
Xem ra vị vương phi này cũng không phải quả hồng mềm, nếu đắc tội không biết sẽ có hậu quả thế nào? Thôi chi bằng cứ để yên vậy xem như không có chuyện gì xảy ra.
Mong rằng, vương phi này là người không mang thù nếu không....!đành gì mạng già mà hy sinh ba tên ngu ngốc này vậy.
Triệu quản gia quả nhiên không tầm thường, ngồi ở vị trí quản gia mấy chục năm không bị lung lay.
Còn có khả năng dự đoán như thần nữa.
Đúng là ngày hôm sau, tứ vương gia đã xem Vô Ưu thành tiên nữ để cung phụng.
Chuyện là, do đã có tiền nên chiều hôm đó Mạch Nha đi đến phòng bếp lấy thức ăn, nhưng kết quả ma ma phòng bép nói là 100 lượng một phần ăn.
Thế là, Mạch Nha lại ỉu xìu quay về.
Thấy thế, Vô Ưu lại tiến vào không gian xem Vạn Mị có thể giúp được gì.
Nhưng sau khi tiến vào cô đã thấy một đóng khoai chất thành núi nhỏ.
Vạn Mị nói là không gian có công năng làm cho rau củ quả bình thường tăng trưởng rất nhanh.
Thế là, Vô Ưu và Mạch Nha lại ăn khoai nướng.
Mạch Nha không hỏi nhiều, chỉ biết cắm cúi ăn.
Sao khoai chiều nay lại ngon hơn buổi sáng nhỉ? Ăn no căng mà vẫn chưa đã thèm.
Ăn no rồi thì buồn ngủ, sau khi dọn dẹp xong Mạch Nha vào phòng ngã xuống giường ngủ không biết trời trăng gì.
Cho nên, không biết là Vô Ưu đã lẻn ra ngoài đi hướng phòng bếp.
Theo lời kể của Mạch Nha thì ra Vô Âm các đi theo hướng Bắc, qua một cái hồ, rồi qua một hoa viên thì tới.
Vương phủ khá rộng lớn, Vô Âm các lại ở nơi hẻo lánh nhất nên cũng phải đi một đoạn đường khá xa.
Vô Ưu cố gắng tránh các lính gác đi tuần tra.
Không phải là sợ, cô chỉ nghĩ không muốn phiền phức.
Với mị lực của cô đối phó bọn họ không phải khó.
Đi đến phòng bếp, cô vòng ra phía sau, theo khe cửa sổ nhìn vào.
Thấy chỉ có hai người đang ngồi canh giữ, ban đêm phòng bếp chính ở vương phủ cũng có người trực để đề phòng chủ tử có việc cần.
Cô hài lòng vòng ra phía trước, nhặt một cục đá ném thật mạnh vào cửa, khiến cho cả hai hoảng sợ.
Một người chạy ra xem thử thì bị Vô Ưu cho một cú sau gáy ngất đi, rồi kéo vào bụi cây dấu.
Thấy đồng bạn đi lâu quá không về người thứ hai cũng ra xem thử, kết quả cũng như vậy.
Xong việc, Vô Ưu hiên ngang đi vào phòng bếp.
Thấy có khá nhiều thức ăn và nguyên liệu nấu ăn.
Thế là, cô không mắc cỡ mà dọn hết vào không gian, luôn cả nồi nia xoang chảo chén đủa, nhắm còn mới là cô dọn vào hết.
Cuối cùng là một mồi lửa cho cháy sạch toàn bộ phòng bếp.
Cô ung dung đi ra như người vừa phóng hỏa không phải là cô.
" Muốn bà trả tiền mua đồ ăn thì cũng phải trả giá một chút chứ, tiền đâu phải dễ kiếm."
Vừa đi vừa tránh, được một đoạn, đến hoa viên thì Vô Ưu mới bắt đầu nghe ồn ào phía phòng bếp.
Cô bĩu môi nói thầm.
" Cháy gần hết mới cứu hỏa xem ra vương phủ an ninh cũng không mấy tốt.
Mà cũng đúng thôi, ai thèm hành thích một vương gia vừa tàn phế vừa thần kinh chứ?"
Vì phòng bếp cháy nên trên đường về Vô Ưu không gặp lính gác.
Nhưng khi đến bên hồ cô nhìn thấy một bóng người đứng trong đình.
Áo trắng phiêu phiêu, tóc dài buông xõa, dưới ánh trăng tạo cho người ta cảm giác như trích tiên.
Nhưng không tạo cảm giác thư thái mà chỉ cảm thấy thật cô tịch.
Vô Ưu không nhìn nhiều vì cô nghĩ người như vậy ở trong vương phủ cũng không phải nhân vật tầm thường.
Cô định xoay người đi thì người đó quay lại nhìn cô lên tiếng gọi.
- Khoan đi đã! Ngươi là ai?
Cũng không định trốn tránh, cô xoay người lại nhìn người đó.
Ồ! Là một kẻ mang mặt nạ một bên trong có vẽ thần bí.
Nhưng cô cũng chẳng kinh ngạc gì mà chỉ nhàn nhạt nói.
- Ta là ai có can hệ gì tới ngươi sao? Mà câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng.
Đêm hôm khuya khoắt ngươi mặc áo trắng, lại xõa tóc ra đây đứng bộ định hù dọa người khác sao.
Nếu không nhìn thấy bóng của ngươi ta còn tưởng ngươi là ma đấy!
Tuy Vô Ưu che mặt nhưng từ đôi mắt, giọng nói phát ra cũng khiến người ta rung động.
Mặc dù là ban đêm không thấy rõ, Vô Ưu lại đứng ở xa nhưng khí chất trên người cô phát ra, vẫn thu hút làm hắn không thể dời mắt ngay cái nhìn đầu tiên.
Hắn nói.
- Vậy ngươi có sợ ma không?
Cô thản nhiên đáp.
- Sợ! Đương nhiên là sợ rồi.
Nhưng ta càng sợ con người hơn.
- Vì sao? - Hắn hỏi.
- Vì con người có thể hại ngươi sống không bằng chết, cũng có thể giết chết ngươi bằng lời nói đường mật nhất.
Ngươi nói như vậy có đáng sợ không?
Hắn gật gật đầu.
Lẩm bẩm.
- Đúng là rất đáng sợ.
Rất đáng sợ...!
Vô Ưu đánh cái ngáp.
- Ta buồn ngủ rồi.
Phải về ngủ đây ngươi cứ tiếp tục làm ma đi há!
Hắn vội gọi cô lại.
- Đừng đi! Ta còn muốn hỏi cô....!
Vô Ưu chau mày bực bội.
" Bà đây buồn ngủ rồi nha.
Đừng chọc bà!".
Nhưng cô cũng không nói như vậy, cô chỉ phất phất tay.
- Không được! Ta buồn ngủ lắm rồi.
Có gì mai hãy hỏi.
Ta ở Vô Âm các ngươi cứ đến tìm ta.
Hắn kinh ngạc.
- Vô Âm các! Cô là Tuyết Ưu công chúa?
Vô Ưu gật đầu.
- Ừ!
Rồi chạy nhanh như bị ma đuổi.
" Thật đúng là phiền.
Gặp phải tên điên."
Hắn nhìn theo bóng cô khuất dần trong bóng đêm, miệng lẩm bẩm.
- Tuyết Ưu! Tuyết Ưu! Mạch Tuyết Ưu!
Về tới Vô Âm các, Vô Ưu chui vào giường ngủ thẳng cẳng.
Cho đến khi bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức, Vô Ưu mới chịu mở mắt.
Cô ngồi dậy mở cửa phòng ra, đập ngay vào mắt là một đội ngủ gia nhân gồm mười mấy người, xếp thành hai hàng chỉnh tề.
Đứng đầu là một lão già chừng 50 tuổi, khuông mặt sành sỏi, ánh mắt khôn khéo.
Vừa thấy Vô Ưu bước ra, cả đám đã quỳ xuống đồng loạt hô.
- Vương phi vạn phúc kim an!
Vô Ưu giật giật khóe miệng.
"Cái quái gì thế này? Mới sáng sớm đã đến chúc phúc là sao?".
Cô nhìn sang Mạch Nha đang đứng một bên dùng ánh mắt dò hỏi.
Mạch Nha hiểu ý nói nhỏ vào tai Vô Ưu.
- Vương gia sai họ đến đón công chúa!
Vô Ưu gật gật đầu phất tay bảo họ đứng lên trong lòng nghĩ.
" Vương gia này phát bệnh thần kinh nữa à? Muốn mình đi đâu đây?" Cô nhìn lão già đứng đầu hỏi.
- Ngươi là....!
Lão già chấp tay cung kính đáp.
- Bẩm vương phi! Lão nô là Triệu Du là quản gia của vương phủ.
Phụng mệnh của vương gia đón vương phi đến Thanh Vân các.
Kiệu đã chờ sẵn xin vương phi mau chóng lên đường ạ!
Vô Ưu gật đầu nói.
- Các ngươi chờ ta một lát.
Ta cần sửa soạn một chút!
Triệu quản gia khom người đáp.
- Dạ! Vương phi!
Vô Ưu bước vào phòng, Mạch Nha vội mang chậu rửa mặt vào.
Ở đây không có bàn chải cũng không có kem đánh răng, cho nên khi súc miệng chỉ có thể dùng muối ngậm một lúc rồi nhổ ra súc sạch.
Chịu thôi.
Nhập gia tùy tục mà!.
Rửa mặt xong,Vô Ưu tiếp nhận khăn từ Mạch Nha vừa lao vừa hỏi.
- Bọn họ đến lâu chưa?
Mạch Nha đáp.
- Thưa công chúa! Bọn họ đã đến một canh giờ trước, nhưng vì người còn ngủ, em không muốn họ làm phiền người nên để họ đứng chờ ạ!
Vô Ưu gật đầu khen.
- Em làm tốt lắm! Cứ thế mà phát huy.
Đừng để kẻ nào ức hiếp công chúa của em hiểu chưa?
Mạch Nha cười toe toét đáp.
- Dạ! Em hiểu rồi! Sau này ai dám ức hiếp công chúa, em sẽ cho chúng nếm mùi lợi hại!
Vô Ưu tươi cười xoa đầu Mạch Nha.
- Em ngoan lắm!
Mạch Nha không hiểu sao dạo này công chúa thích xoa đầu mình, cô đâu phải trẻ con đâu.
Nhưng mà lại cảm giác vô cùng thích thú, luôn muốn công chúa xoa đầu.
Thật là mâu thuẫn làm sao.
Vô Ưu không hề biết Mạch Nha đang nghĩ gì, cô đang nghĩ tứ vương gia thần kinh đang muốn làm gì.
"Nghe Mạch Nha nói Thanh Vân các chính là nơi ở của vương phi.
Mà Hoàng Minh Trầm lại muốn mình tới đó, hắn lại lên cơn nữa à.
Đêm tân hôn nói vợ là yêu quái, không lẽ lần này lại nói là tiên nữ.
Mà thôi! đi rồi biết, nghĩ nữa thêm phiền, không lẽ mình lại không đấu lại một tên tàn phế thần kinh hay sao?"
Trong khi đó bên ngoài, đám người Triệu quản gia đang đứng chờ Vô Ưu.
Có một gia nhân khiều một tên khác đứng kế bên nói nhỏ.
- Này! Thật không ngờ vương phi lại đẹp như vậy.
Trong đời tôi chưa từng thấy ai tuyệt sắc như vậy.
Nhìn thấy là không thể dời mắt được.
Tên gia nhân kia cũng gật đầu.
- Đúng là như vậy! Vương phi đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Vương gia đúng là có diễm phúc.
Chỉ là...!
Chưa nói xong đã bị Triệu quản gia gõ vào đầu mắn.
- Hai tên các ngươi ăn no không có việc gì làm hay sao mà đi bàn tán chủ tử hả.
Vương phi vương gia là người các ngươi có thể bàn tán sao.
Không muốn sống nữa à.
Câm miệng ngay cho lão phu.
Hai tên gia nhân xoa xoa chổ vừa bị gõ, cúi đầu sợ hãi đồng thanh nói.
- Dạ! Nô tài biết lỗi.
Sau này không dám tái phạm nữa ạ!
Quản gia " hừ" một tiếng rồi xoay người đi lên vị trí cũ đứng, còn không quên thêm một câu.
- Các ngươi liệu hồn đấy.
Coi chừng trưa nay ta không cho các ngươi ăn cơm.
Hai tên gia nhân nói trong bụng.
- Nhà bếp bị cháy tối qua, mọi thứ đã không còn lấy đâu mà nấu cơm.
Còn không phải ra ngoài mua màn thầu về phát mỗi người một cái ăn chóng đói sao?
Triệu quản gia tất nhiên cũng nhận ra mình nói sai lời, nhưng vì thói quen không thể sửa nên cứ giả hồ đồ.
Nhắc tới nhà bếp ông không khỏi tức muốn hộc máu.
" Không biết tên khốn kiếp nào ra tay độc ác như vậy, đốt gì không đốt tại sao lại đốt nhà bếp chứ.
Báo hại bộ xương già của lão lăn lộn cả đêm, chưa kịp chợp mắt đã bị vương gia sai đi đón vương phi.
Thật là khổ thân lão phu! Làm quản gia không phải dễ a! Đừng để lão phu bắt được tên khốn đó.
Nếu không lão đây không cho hắn răng rơi đầy đất lão đây theo họ hắn".
Nhưng ông không biét là người ông mắn thầm nãy giờ đang bắt ông phải đợi từ sáng tới giờ để hoàn thành nhiệm vụ đấy!.