Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 2: Đại nạn không chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quanh khu chùa trồng rất nhiều hoa bỉ ngạn, từng vạt từng vạt đỏ tươi như máu theo gió khẽ lay động, trông xa liền như một dải lụa, nhuộm đỏ cả một góc trời.


Khắp nơi rải rác những tảng đá bán quý, được nghệ nhân cổ xưa tạc phỏng theo những truyền thuyết ở địa ngục. Mỗi chi tiết đều được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng, từng đường nét rõ ràng cẩn thận, miêu tả hành trình từ lúc bước chân vào địa ngục, cho đến khi đi vào lục đạo luân hồi đầu thai kiếp khác.
Xem ra ai xây ngôi chùa này thực sự rất để tâm, và cũng rất có tiền.


"Chùa này không phải để cầu duyên" Khánh Vân tự tin mười phần kết luận.


Nhún vai, cô cũng không quan tâm lắm, đẹp là được! Khánh Vân cứ thế nhàn nhã đi dạo xung quanh núi, càng đi càng thích, phong cách quá là mỹ lệ, trời hơi se lạnh, gió lồng lộng, lại còn có nước... Nước ?!


Mưa!


"Vãi chưởng" Khánh Vân sờ mặt rồi thốt lên.


Nhìn quanh, thấy có chòi nghỉ không xa, cô vừa chạy đến thì mưa ầm ầm trút xuống, sấm sét nổi lên khắp chân trời.


"Xui rồi.." Khánh Vân thở dài, xem ra mưa cũng không ngừng ngay được, cô bình thản ngồi duỗi chân, dựa vào cột đình bình tĩnh nhìn ngắm vạn dặm mưa rơi, một ngày mệt mỏi bất tri bất giác khiến cô gục đầu ngủ thiếp đi mất.


Không biết bao lâu Khánh Vân mới mờ mịt tỉnh lại, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, tốt quá, trăng sáng thanh thản mây bay đầy trời, tạnh mưa rồi....


Trăng ?!


Vội lôi điện thoại ra nhìn, 9h tối, cô ngủ gần 5 tiếng?


"Vãi chưởng" Khánh Vân thở dài lầm bầm.


Hơi có chút hoang mang, cô lập tức trấn tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ, vậy chỉ cần quay lại chùa Vô Ưu xin ở nhà một đêm là được, quyết định vậy đi, cô nhìn điện thoại, bật đèn pin, sợ vẫn còn mưa nhỏ nên nhét vào túi chống nước đeo vào cổ rồi soi đường. 


Vấn đề là... thay vì đi về phía bên phải xuống núi để quay lại chùa Vô Ưu, bạn Khánh Vân của chúng ta với căn bệnh mù đường bẩm sinh cùng với ánh sáng lờ mờ phụ trợ cũng như bị bỏ đói đến hoa mắt cả ngày đã rẽ trái mà đi thẳng lên đỉnh núi (...)


Đi mãi đi mãi, không thấy bóng dáng ngôi chùa đâu, đường hai bên lại càng rậm rạp cây cối, Khánh Vân phát giác không đúng, lần này thật sự hoang mang, đã 10h tối, nếu cứ thế này sẽ không ổn. Cô thở dài tìm một khu đất trống gần đó, lôi điện thoại ra định cố bắt sóng gọi về khách sạn, Khánh Vân không chắc có tác dụng gì không, dù sao 2 bên cũng đâu hiểu được nhau nói gì, nhưng dù sao cũng phải thử một lần. Cô tra từ điển cài sẵn trong máy. Tra được từ lạc đường là đọc là mílǜ (迷路).


Khánh Vân chuẩn bị tốt hết thẩy. Cô nhìn điện thoại


No Service.


"..." Khánh Vân hết nói nổi, cô thở dài nhận mệnh nhét điện thoại vào túi chống nước, cất cẩn thận vào bên trong áo khoác


Khánh Vân nhíu mày ngẩng đầu nhìn bầu trời, có vẻ lại sắp mưa....


SỤT


"Không ổn " Khánh Vân thầm than, trời quá tối, Khánh Vân lại chỉ chăm chăm ... nhìn lên trời, không để ý mình đã đi sát đến vách núi, càng không để ý mình bước hụt chân, chỉ cảm thấy bản thân mất thăng bằng sau đó liền bị kéo tụt xuống.


Nơi cô ngã xuống cũng không phải là dốc núi thẳng đứng mà là dốc núi dài xuống, cô lăn lông lốc một lúc, rồi cắn răng  bám lấy một bụi cây thò ra
Trời lúc này đã vào đêm, mang theo lành lạnh hơi nước, Khánh Vân cả người đau ê ẩm, cảm giác mặt mũi âm ấm, xem ra chảy máu rồi, tay trái cô đau không nhắc nổi, chỉ còn tay phải và hai chân liều mạng bám trụ chống đỡ, trời quá tối, mịt mù sương, cô không nhìn nổi gì, chỉ nghe dưới chân rõ ràng là tiếng nước gào thét


Khánh Vân trong lòng khổ sở, chẳng lẽ bỏ mạng ở nơi đất khách quê người..


Chẳng biết bao lâu, cô khổ sở ngẩng đầu nhìn trời, cả người tê dại, nước mắt không tự chủ rơi xuống


"Thật chết ở chỗ này"


Cây dại bên đường dù cứng rắn nhưng cũng đâu chịu nổi 50 kg bám lấy nó quyết không buông đây. Thế là bật gốc kéo theo Khánh Vân rơi xuống.


Khi thân thể vừa tiếp xúc với làn nước lạnh như băng, trong mắt cô chỉ hiện lên hình ảnh ba mẹ mình ở sân bay, nhìn mình quyết tâm xách vali rời đi


"Con xin lỗi...."


Đó là tất cả những gì cô nhớ trước khi bóng tối xông đến, nhấm nuốt cô vào màn đêm vĩnh cửu


'
'
'


__________________________________________________ ______


________________________________


"Phu quân, phu quân, có người trôi trên sông "


"Ở đâu, ở đâu a?"


Một vị trung niên thân hình cao to rắn rỏi nghe nương tử của mình nói, liền hốt hoảng nhìn về phía con sông, thấy Khánh Vân vắt vẻo ôm một khúc cây trôi chầm chậm trên mặt nước.
Vị nam trung niên không nói hai lời, lao xuống, kéo Khánh Vân lên. Ở trên bờ, 2 vợ chồng nhìn chằm chằm Khánh Vân, rồi lại nhìn nhau


"Nương tử... nương tử, cô nương này ăn mặc thật lạ a"


"Có lên báo quan phủ không, nhìn giống như chưa có chết "


"Vẫn là ... vẫn là đưa đi Triệu đại phu trước đi, chết người thật thì nguy to"


"Đúng a!"


Khánh Vân tuy không nặng, có 50 kg, nhưng cũng cao đến 1m65, đặt ở thời cổ đại kể cả so với nam giới cũng đã coi là cao to, vậy mà vị trung niên nam tử này chỉ một nhắc là đã cõng được cả Khánh Vân lẫn balo của cô trên lưng. Chạy một mạch đến gặp Triệu đại phu.


"Triệu đại phu, triệu đại phu... cứu người, cứu người a"


Vị Triệu đại phu đang ngồi phơi thảo mộc trước sân, nghe vậy liên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Hoàng đang cõng một người sau lưng hốt hoảng chạy thẳng vào nhà mình
Triệu đại phu liên bỏ mặc đống thảo mộc, cũng theo vào xem, chỉ thấy trên giường một vị cô nương cả người ướt đẫm, ăn mặc kỳ lạ, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc. Triệu đại phu ngẩn người nhìn cô nương trên giường, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Chu hoàng sốt ruột cứu người, liền gào lên    


"Triệu đại phu, cứu người a "


"A, đúng rồi, cứu người, cứu người "


Sau một hồi loạn thất bát tao, bắt mạch châm cứu, Khánh Vân mặt mũi rối rắm, ộc ra một ngụm nước, Triệu đại phu nghiêng người cô, để tránh nước lại tràn vào lại.
Một lúc sau, Khánh Vân hơi mở mắt, giật mình, nhìn xung quanh, rồi lại đóng mắt lại lầm bầm


"Địa ngục cũng thật ồn ào quá "


Rồi lại thở mạnh ra một hơi, trên mặt đã bắt đầu hồng hào hơn, xem như cứu về một mạng!


"Triệu đại phu, nàng... nàng ta nói gì vậy "


"Ta cũng không hiểu, không phải quốc ngữ "


Khánh Vân nói ngủ, liều ngủ đến sáng hôm sau luôn, vừa tỉnh lại, liền thấy một nam một nữ ăn mặc cổ trang đứng trước mặt cô. Khánh Vân nhẩy cẫng lên, lui ra đằng sau liền đụng vào vách đất, cô há mồm thở dốc, vô thức mở miệng nói bằng tiếng Việt


"Làm cái gì..."


Ai hiểu nàng nói mới là lạ!


"Phu quân, nàng ta nói gì vậy "


"Ta không hiểu, ngôn ngữ kỳ quái, ăn mặc kỳ lạ, cử chỉ kỳ quặc, không phải gian tế chứ"


"Thời bình lấy đâu ra gian tế , cô nương, cô tên gì a?" Vị đại thẩm khuôn mặt phúc hậu tròn tròn mỉm cười hướng Khánh Vân hỏi


Khánh Vân giật mình, thấy họ trao đổi bằng tiếng Trung, hơi nhíu mày, lúc này mới nhớ lại chuyện mình ngã xuống vách núi.


Cô ngơ ngác nhìn trước mặt hai người, mờ mịt suy nghĩ, hiện lên trong đầu chỉ có hai từ tiếng Trung gần đây nhất cô vừa học, cũng là nơi cô rơi xuống, vô ý thức thì thào không xác định


" Vô Ưu "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.