Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 23: Tỳ Bà Hành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Hảo thơ!" Tích Nguyệt ngạc nhiên bật thốt lên
"Nguyễn Trãi à?" Nàng trầm ngâm "Người có đại tài như vậy ta thế nào lại chưa từng nghe qua"


"Có lẽ bởi vì cái chết của ngài có quá nhiều oan khuất, nên hiện tại người đời vẫn tránh nói đến" Vô Ưu bình thản "Thế nhưng mai sau, ta tin hậu nhân đều sẽ có phán xét công bằng"
Đưa mắt nhìn mặt hồ đóng băng, nàng tiếp tục hỏi
"..Công chúa nói xem, vì sao người tốt đều không trường mệnh?"


"Vì họ rất dễ mềm lòng, chẳng bao giờ đuổi tận giết tuyệt. Nhưng kẻ thù của họ lại không như vậy." Tích Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp


"A, cũng có lý" Vô Ưu gật đầu, sau lại nói "Thế nhưng ta nghĩ, sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng không thẹn với lương tâm, vẫn tốt hơn là bị dằn vặt suốt cả đời người dài đằng đẵng"


"Không phải ai cũng nghĩ được như nàng đâu" Tích Nguyệt mỉm cười.


"Thế nên.." Vô Ưu lại rót hai chén trà "Mới phải sinh ra sách vở đạo đức , luân lý nhân nghĩa, tôn giáo tri thức"
"...Chúng dậy con người biết xấu hổ sợ hãi, chùn bước đắn đo khi làm việc ác."
"Nói cho cùng, tiếng lành đồn xa, tiếng thơm vạn dặm, người tốt cuối cùng sẽ có hậu báo a"


"Nói hay lắm, đã như vậy thì..." Tích Nguyệt cong lên khoé môi
"Ta lấy trà thay rượu, nguyện cho tên tuổi của những bậc anh hùng trong thiên hạ, trường tồn mãi mãi"


Vô Ưu cũng mỉm cười, nâng tay cùng nàng chạm nhẹ chén trà
"Nguyện cho tên tuổi của họ, trường tồn mãi mãi"


'


'


'


'


Tiểu Hoa hớt hải chạy vào, cuống quít nhìn Vô Ưu đang ở trong biệt viện đắp nặn người tuyết.


"Công tử, công tử, xa giá của thái tử đang đợi ngươi ở đại môn"


"Hả?" Vô Ưu nghi hoặc hỏi lại "xa giá của thái tử..."


"Đúng vậy a, công tử mau đi, công chúa ra ngoài rồi, trong phủ không ai đắc tội nổi bọn họ đâu" Tiểu Hoa giằng củ cà rốt trên tay Vô Ưu, lập tức kéo nàng tiến về phía trước


Vô Ưu mang theo cả ngàn dấu hỏi chấm trì độn leo lên xe ngựa, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ lý do em giai này dở chứng đi tìm mình.
Còn chưa đợi nàng nghĩ ra đáp án, xa giá rất nhanh đã dừng lại. Vô Ưu bước xuống, ngạc nhiên nhìn tấm biển đại khí trước mặt..


Phủ thái tử không có khả năng đặt tên là Hoa Mãn Lâu đúng không?!


Nàng nhướng mày quay sang hỏi vệ binh bên cạnh: "Xin hỏi, nơi đây là...?"


"Thái tử đang đợi ở bên trong, thỉnh công tử đi theo ta" còn chưa kịp hỏi xong, một vị công công ăn mặc thường phục ghé sát tai nàng nói nhỏ, cung kính cúi người dẫn đường đi trước..
Vô Ưu chớp chớp mắt, không nhanh không chậm bước theo, trong lòng tính toán khả năng mình bị đem bán...
Hai người rất nhanh tiến đến một gian phòng lớn, cánh cửa gỗ vừa mở ra. Đã thấy bên trong Lý Định Liêm ngồi một mình uống rượu, vui sướng nghe ca hát.


"Thảo dân tham kiến thái tử"  Vô Ưu cúi người hành lễ, khẽ liếc nhìn mấy cô nương mặt hoa da phấn ôm đàn tỳ bà ngồi một góc.


"Miễn lễ, Vô Ưu công tử mời an tọa" Lý Định Liêm vẫn tràn đầy sinh lực như mọi khi, cười hì hì hướng nàng nói


Vô Ưu ngồi xuống, thẳng thắn đi vào vấn đề: "Không biết thái tử cho gọi tại hạ có điều gì chỉ giáo?"


"Cũng không có gì quan trọng, ngày đông tháng giá, có chút buồn chán, liền muốn tìm ngươi nói chuyện phiếm" Lý Định Liêm mặt không đổi sắc trả lời


Đến kỹ viện nói chuyện phiếm?? Tin ngươi thóc giống cũng không còn mà ăn...


"Haha..." Vô Ưu cười giả dối ".. không biết thái tử muốn nói chuyện gì"


"Không vội, không vội... trước hết nghe một khúc nhạc đã" Lý Định Liêm vỗ vỗ tay, lập tức ca cơ tiến đến ngồi vào vị trí. Bắt đầu gảy đàn ca hát


Lá thu động bông lau xào xạc


Đêm tiễn người hiu hắt Tầm Dương.


Thuyền neo bến, ngựa dừng cương


Rượu mời muốn uống sáo đàn vắng tanh.


Cùng nâng chén rồi đành ly biệt,


Sông nước in bóng nguyệt u sầu.


Tỳ bà chợt vẳng đêm thâu,


Chủ quên trở gót, khách đâu muốn về.


Theo tiếng nhạc hỏi kìa ai đó?


Đàn vụt im muốn tỏ còn e.


Cập thuyền đến hỏi mọi bề,


Đèn khêu rượu chuốc đề huề tiệc vui.


Cạn lời mời gót hài lưỡng lự,


Đàn nâng cao che nửa mặt hoa.


So dây vặn trục thử qua,


Chưa thành khúc điệu thiết tha tâm tình.


Lựa cung bậc âm thanh diễn tả,


Nỗi bất bình lã chã nhặt thưa.


Lặng thinh cúi mặt đón đưa,


Đắn đo nắn nót đường tơ gợi sầu.


Tiếng dìu dặt cung cao cung thấp,


Dứt Nghê Thường tiếp gấp Lục Yêu.


Đại huyền tựa tiếng mưa rào,


Tiểu huyền như tiếng thì thào mông lung.


Khi thánh thót rơi trong dạ yến,


Lúc dập dồn dường quyện không gian.


Giữa hoa oanh hót rộn ràng,


Bên ghềnh suối vắng nước mang mang buồn!


Tiếng đàn vọng suối nguồn lạnh ngắt,


Nước ngừng trôi u uất lời than.


Lắng nghe lòng những bàng hoàng,


Phút giây yên lặng lại càng tuyệt hay.


....


"Đây là khúc Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, công tử Vô Ưu thấy thế nào?"


Thấy buồn ngủ


"Rất cảm động" Vô Ưu còn thật sự gật đầu "..khúc nhạc này được sáng tác để bộc bạch tâm tình xót thương cho sự chìm nổi truân truyên của đời người ca kỹ"


"Công tử thích là tốt rồi, người tới, ban thưởng ba thếp tơ lụa" Lý Định Liêm cười hớn hở vung tay


Hào phóng dữ ta..


Ở thời cổ đại, khách làng chơi thưởng dùng bạc trắng hoặc vải vóc tơ lụa ban thưởng cho ca kỹ.
Nhưng không phải ai cũng có thể được coi trọng như vậy, để đạt được mức có thể ra đài bán nghệ, người ca kỹ cũng sẽ phải trải qua nghiêm khắc giáo dục.
Cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, kỹ năng trò chuyện mua vui tinh vi, khôn khéo.
Cũng vì thế mà nhiều nam tử cổ đại quyến luyến chốn phong trần này hơn người vợ đầu gối tay ấp ở nhà.
Trong xã hội phong kiến thời đó, con gái nhà lành ít người bạo gan "chiều chuộng" được phu quân của mình như họ


Vô Ưu theo lễ rót rượu cho cả hai, cũng nghiêm túc lắng nghe ca kỹ đàn hát, nàng đối với họ phần nhiều là thương tiếc cho số phận gập ghềnh bất đắc dĩ.
Rất nhiều người trong số họ bị bán vào đây từ nhỏ, chịu đủ dầy vò, những năm xuân sắc không được bao nhiêu, gả làm lẽ đã tính là may mắn.
Còn không thì, đa phần đều mắc bệnh mà chết sớm, nguyên nhân chủ yếu thường là do các căn bệnh xã hội, hoặc lạm dụng chất độc tránh thai.
Đáng sợ hơn, có một thời kỳ người Trung quốc cổ đại thịnh hành trào lưu Kỹ nữ mù, những bé gái được mua lại từ nhỏ, đào tạo đến năm 14-15 tuổi liền dùng độc thủ làm mù rồi lắp đôi mắt giả vào. Đôi mắt đã mù thì không còn khả năng kháng cự, cả đời chỉ có thể làm nô lệ. Không phân biệt được già trẻ lớn bé xấu đẹp nên cũng không thể từ chối phục vụ. Khách nói gì, làm gì cũng chỉ có thể thuận theo phụ họa nói "Hảo", điều đó đặc biệt đem lại cho đám nam tử biến thái cảm giác vui sướng hư vinh.


Cầm ca tuổi tác mủi lòng,


Ngờ đâu có kẻ lấy chồng hầu vương.


Mệt vì tăm tiếng lẫy lừng,


Rước mời, biếu xén tưng bừng đua nhau


Một hộc châu, vạn hộc sầu,


Quan sơn phiêu bạt dãi dầu mình ve.


Cuồng phong hoa rụng thảm thê,


Vô biên xuân sắc biết về nơi nao.


....


Vô Ưu nhìn họ, trong lòng thở dài, nâng ly rượu uống cạn.
Khúc ca vừa hết, nàng còn chưa kịp định thần, Lý Định Liêm đã vỗ vỗ tay, ca kỹ lập tức xếp hàng lui xuống, kiên nhẫn đợi người trong phòng đi hết, hắn mới quay sang hỏi
"Ta nghe mẫu hậu nói hoàng tỷ muốn tuyên ngươi làm phò mã"


Èo.. món chính đây rồi


"Là công chúa ưu ái" Vô Ưu không mặn không nhạt đáp


"Ngươi cảm thấy bản thân hiện tại xứng với hoàng tỷ sao?" Lý Định Liêm hí mắt nhìn nàng


"Ta xứng hay không, sao điện hạ không thử hỏi công chúa?" Vô Ưu lại rót hai chén rượu, tự cố bản thân uống trước.


Lý Định Liêm nhìn người trước mắt, suýt quên mất đầu óc hắn lợi hại thế nào. Càng vòng vo thì càng dễ bị bắt thóp, chi bằng nói hẳn ra mục đích lần này
"Bản thái tử rất thưởng thức ngươi, muốn hay không đi theo ta kiến công lập nghiệp một phen?"


"Thái tử ưu ái, thảo dân vạn phần cảm kích. Bất quá chí hướng của ta không đặt ở chốn quan trường. Sợ rằng sẽ phải cô phụ ý tốt của thái tử" Vô Ưu chớp mắt vô cùng chân thành nói


"Nam tử không phải đều muốn lưu danh muôn thửa sao?" Lý Định Liêm bắt đầu khiêu khích: "Ngươi tại sao không sợ thiên hạ chê cười nói ngươi chỉ là hạng núp váy đàn bà"


Vô Ưu cười nhạt: "Lưu danh hay bêu danh còn chưa nói trước được đâu. Hơn nữa.."Nàng lại đem chén rượu uống cạn
"... ta yêu công chúa, nên chỉ quan tâm suy nghĩ của nàng, thiên hạ nghĩ sao, ta quản không được, cũng không muốn quản"


Lêu lêu, công chúa trả cho mị 3000 lượng bạc, mị đương nhiên chỉ nghe công chúa... ahihi


"Thật hết cách với ngươi" Lý Định Liêm một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại vỗ tay vài cái.


Lập tức vài ca kỹ từ sau bình phong bước ra, oanh oanh yến yến đem hai người cuốn lấy


Lý Định Liêm thì không nói làm gì, tay ôm tay ấp sung sung sướng sướng uống rượu
Nhưng Vô Ưu thì hóa đá rồi...


"Haha...." Nàng cười trừ, lập tức bắt lấy bàn tay đang ở trên cổ mình sờ mò "..vị tỷ tỷ này xin đừng loạn động"


"Ai nha, ở đâu ra tiểu công tử tuấn tú thế này, muốn hay không theo Thu Cúc vào phòng riêng tâm sự"  Thu Cúc ngữ khí ngả ngớn, cuốn lấy cần cổ của nàng đong đưa..


Quen biết gì mà tâm sự???


"Ta nói, công tử Vô Ưu, ở đây không có hoàng tỷ, ngươi sợ cái gì" Lý Định Liêm mặt mũi hồng hồng hướng nàng cười ha hả


"Thái tử nói đùa" Vô Ưu trợn mắt nhìn hắn, tay vẫn liều mạng bảo vệ thân thể.
"...Tỷ tỷ, Thu cúc cô nương, ngươi hơi nặng, có thể đừng ngồi trên người ta được không?" Nàng thật sự kìm chế không nổi .... sắp vung tay hất người xuống rồi.


"Ôi.. tiểu công tử thật dễ đỏ mặt. Muốn Thu Cúc xuống cũng được, phạt công tử uống ba chén thế nào?" Thu Cúc ở trên mặt nàng hôn CHỤT một cái


Định Mệnh, chị Cúc... nhìn nhan sắc của chị, thì em phải là người thu tiền mới đúng....


Vô Ưu hít một hơi, cắn răng nói: "Uống ba chén tất cả các ngươi không được làm phiền ta nữa?"


"Một lời đã định" Thu Cúc tươi cười như hoa. Vì nàng rót ra ba chén rượu.


Vô Ưu kiềm chế ham muốn tông cửa chạy trốn, trên mặt không gợn sóng bình tĩnh đem từng chén rượu uống cạn.
Loại rượu này không phải rất nồng, uống vào họng có cảm giác rất thanh mát.
Chính là, nàng xưa nay không uống được rượu, vừa mới đưa đẩy với thái tử vài ly, bây giờ lại thêm ba ly nữa, thật sự là hơi quá mức chịu đựng... Đầu óc bắt đầu cảm thấy ong ong...


"Rượu đã uống xong, Thu Cúc cô nương có thể rời đi được chưa?" Vô Ưu dựa vào sau ghế, cầm chén rượu nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn.


"Tiểu công tử nôn nóng quá rồi, ý ta không phải là uống kiểu đó..." Thu Cúc vẫn tươi cười như hoa, tự rót một ly đem uống, rồi đưa môi sát vào mặt nàng


Cái Định Mệnh....


Vô Ưu nhất thời hiểu ra "uống kiểu đó" là uống kiểu gì.
Nàng mở to mắt kinh hoàng, chuẩn bị vùng lên xách dép bỏ của chạy lấy người.


"Đủ Rồi" Một giọng nói hữu lực truyền đến đem Thu Cúc giật mình, nuốt xuống toàn bộ chỗ rượu trong miệng.
Tích Nguyệt nhíu mày từ đằng sau bình phong bước ra. Liếc nhìn Thu Cúc đang dạng chân ngồi ở trên đùi Vô Ưu, đôi tay như bạch tuộc cuốn chặt cần cổ người đối diện. Gương mặt hai người chỉ cách nhau vài cm.


Vô Ưu nhìn thấy công chúa điện hạ, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng thật muốn ôm mặt khóc to: "Oan uổng a, đại nhân, tiểu nữ là bị người ép buộc"


Rõ ràng hôm nay chỉ định đắp người tuyết thôi mà, vì sao lại thành thế này chứ...?????


'


'


'


'


Tỳ Bà Khúc bản dịch của Lam Nguyên


Tác giả có lời muốn nói: Thực ra kỹ viện và lầu xanh không giống nhau. Hai nơi này có rất nhiều điều có thể nói, chỉ là không biết đưa vào truyện thế nào thì hợp lý


Giống như trà, mai, văn thơ âm nhạc, bách gia chư tử. Mình cũng chỉ có thể chọn một phần rất rất nhỏ để giới thiệu cho các bạn. Chứ nếu nói hết những gì muốn nói, thì đây thành bản nghiên cứu rồi chứ ko phải truyện nữa. HuHu...


Viết chương này ngắn mà đau đầu vãi... 100 vote có chương tiếp theo nhé, chứ dạo này hơi lười quá... hu hu


Cảm ơn tất cả comment và vote của các bạn, động lực rất lớn cho mình tiếp tục đây ~~


  (灬♥ω♥灬) (灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.