Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 33: Trà Sữa Bảo Mã (+)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, ba người bọn họ đã xuất hành lên đường trở về. Vô Ưu dắt hãn huyết bảo mã lộc cộc đi trên con đường băng tuyết trơn trượt. Hơn hai mươi ngày ở đây, một tay nàng chăm sóc cho nó béo mẫm. Ăn cỏ non, tắm nước suối, cuộc sống so với nàng còn muốn sang chảnh..
Công chúa thấy vậy không những không cảm động, lại còn bỉ bôi nói ngựa phải gầy một chút mới dai sức, nàng ngược lại nuôi nó béo ục ịch, hảo hảo một thớt ngựa chiến, cứ như vậy bị nàng làm hư..


Giống ngựa bản địa của Trung quốc đa phần gầy nhỏ, thân hình thấp bé, sử dụng trên chiến trận bất lợi rất lớn. Vì vậy, nhu cầu dùng kị binh của Trung quốc cổ xưa đã khiến họ phải đi khắp nơi lùng mua ngựa.
Thậm chí trong lịch sử, có nhiều quân vương sẵn sàng phát động những cuộc chiến tranh, hy sinh hàng chục ngàn binh lính chỉ để cướp ngựa giống trở về.
Hãn huyết mã có nguồn gốc từ vùng Trung Á (nay thuộc về Uzbekistan, Tajikistan, và Kyrgyzstan), một số lượng khá ít từng được buôn bán trên con đường tơ lụa. Hãn huyết bảo mã cao lớn cường tráng, vai rộng khỏe, ngực nở chân dài, sức mạnh phi thường, một ngày có thể phi vạn dặm (khoảng 500km), nên được người đời xưng tụng là Thiên Mã


Ở Việt Nam, có truyền thuyết cho rằng Ngân Câu mà nữ tướng Bùi Thị Xuân cưỡi là dòng hãn huyết bảo mã, cùng với ngựa Hồng Lư thuộc giống Hãn huyết bảo câu của tướng Lý Văn Bưu, đều nằm trong Tây Sơn Ngũ Thần Mã.


Diệp Thu thấy Vô Ưu ôm ấp hãn huyết bảo mã, có chút buồn cười nói: "Hãn huyết mã trời sinh bất kham, chỉ cần hai trăm hoang mã phi nước đại, cũng đã có khí thế bạt núi xô thành. Ngươi cưng chiều nó như vậy, sẽ làm hư nó mất"


"Nuôi vật dưỡng tâm a" Vô Ưu không cho là đúng trả lời. "Hơn nữa, về rồi liền phải trả lại cho quản mã, tranh thủ vui đùa với nó thêm một lúc"


Ba người mà chỉ có một con ngựa, ai cũng không chịu lên. Cuối cùng, người dắt ngựa lại là nàng..


"Nàng thích liền giữ lại thôi" Tích Nguyệt hời hợt nói.


Hãn huyết mã thuần chủng phi thường trân quý, lại thường chết sớm do không thích hợp với thủy thổ Trung nguyên. Cả Triệu gia chỉ có hơn ba mươi thớt ngựa được xem như đủ tiêu chuẩn làm hậu duệ của Hãn huyết bảo mã, mặc dù chỉ là ngựa lai, nhưng con nào con đấy đều có giá trị thiên kim.
Thế mà Tích Nguyệt cũng không quá để tâm, nói đưa liền đưa, quả thực là vô cùng hào phóng.
Ba người một ngựa cứ như vậy điềm tĩnh đi trong làn sương mù dày đặc, mãi cho đến khi ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán cây phủ kín trong khu rừng, mới thấy từ xa vọng lại huỳnh huỵch tiếng bước chân cùng vó ngựa hí vang trời.
Diệp Thu lập tức đeo lên mặt nạ bạc, hơi cúi đầu lùi lại phía sau, như rất ngại bị người nhìn thấy
Chẳng bao lâu, từ màn sương hiện ra một đám quân binh mặc khôi giáp sáng loáng, vừa nhìn thấy Tích Nguyệt, bọn họ từ trên ngựa đều nhảy xuống quỳ rạp trên mặt đất hô to:
"Chúng thần cứu giá chậm trễ, thỉnh đại công chúa trách phạt"


"Đều đứng lên đi" Tích Nguyệt cũng không để ý đến bọn họ mà chỉ khoát khoát tay, bình thản nói.
Cấm quân nghe lệnh, nghiêm cẩn cúi đầu xếp hàng đứng đợi. Rất nhanh, một cỗ xe xa hoa được đưa tới. Tích Nguyệt quay đầu thật sâu liếc nhìn Vô Ưu và Diệp Thu, rồi mới chậm rãi đi tới đạp lên ghế ngọc, biến mất lớp rèm châu lấp lánh.
Vô Ưu ngỡ ngàng chứng kiến một loạt động tác, sau lại thản nhiên mỉm cười suy nghĩ, bộ dáng cao cao tại thượng này... mới giống công chúa a.
Quả thật, có những người sinh ra trong xương đã mang cốt cách quý tộc, loại khí chất này, người bình thường vĩnh viễn học không tới.


"Ngươi mau cùng công chúa hồi phủ đi" Diệp Thu thấy Vô Ưu có chút thất thần, liền tốt bụng nhắc nhở.


"A, tiên sinh không đi cùng chúng ta?" Vô Ưu ngạc nhiên hỏi lại, dù gì cũng là sư đồ, nói đi liền đi "Ngài không từ mà biệt, công chúa sẽ mất hứng"
Nàng cười hì hì nói: "Ta đối với tiên sinh quả thật nhất kiến như cố, lại cùng số phận lãng khách tha hương. Tiên sinh không chê liền quá bộ đến quý phủ làm khách vài hôm thế nào?"


Vô Ưu rất nhanh liền tìm cách giữ Diệp Thu ở lại. Cái liếc mắt đó của công chúa, thật là vô cùng, vô cùng hàm nghĩa a....
Thấy Diệp Thu vẫn chần chừ không đáp, Vô Ưu lập tức bổ sung: "Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, tiên sinh ít nhất cũng nên thấy nàng an toàn hồi phủ chứ?"


"Liền ngươi biết nói" Diệp Thu bất đắc dĩ nhìn nàng, từ trong tay cấm quân tiếp nhận bạch mã, thuần thục leo lên ngựa.
Vô Ưu thấy vậy trong lòng thở phào, cũng phi lên hãn huyết mã song song cùng nàng bước đi.


"Có tính đặt tên cho nó không?" Diệp Thu tò mò hỏi, hãn huyết mã nhu thuận để nàng bước lên như vậy, xem ra thực sự đã nhận chủ.


"Trà sữa" Vô Ưu trong đầu lập tức bật ra một cái tên, hớn hở khoe mẽ nói...


Hãn huyết bảo mã là ngựa trời, sinh ra đã mang vận mệnh cất vó ngang dọc chiến trường, chủ nhân chọn tên đương nhiên cũng phải long trọng xứng tầm.
Ô vân đạp tuyết a, Ngọc chiếu sư tử a, Xích Thố a, Tuyệt Ảnh a...


Đặt tên hãn huyết bảo mã là Trà Sữa... nhưng thật ra vẫn là lần đầu thấy...


"..."
Diệp Thu im lặng trong chốc lát, cố tưởng tượng trên chiến trường đẫm máu, giữa vạn vạn địch nhân, bỗng nhiên có người hô to một tiếng "Trà Sữa!"
....Quả nhiên, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vô cùng mất mặt...


"Cái tên rất đặc biệt.." Diệp Thu bất đắc dĩ nói


"Từ cổ chí kim, chắc chắn không ai có" Vô Ưu vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu, vô cùng tự hào khoe khoang.


.


Sơn đạo trơn trượt xóc nảy, hành trình hồi cung cũng mất đến hai ngày, hoàng mệnh lại không thể chậm trễ, đoàn hộ giá hầu như di chuyển liên tục không nghỉ.
Phượng xa của công chúa tuy rằng vô cùng vững vàng thoải mãi, Tích Nguyệt thân thể cũng đã khôi phục bảy tám thành, nhưng quả thực nàng vẫn cảm thấy có chút ăn không tiêu, sắc mặt càng hiển trắng bệch...
Thật vất vả trở lại trong cung, lại bị một đám thái y lăn qua lăn lại gần hai canh giờ. Tích Nguyệt có chút hư thoát vùi đầu vào ngủ, Lý Thần vội vàng đến thấy nàng nằm im, bị dọa một thân mồ hôi lạnh, lại cấp cấp tuyên gọi thái y.
Sự việc xảy ra vô cùng nghiêm trọng, Triệu Kính kể từ sau cái chết của ái nữ, đã thề cả đời không đặt chân vào kinh thành, lần này cũng không nhịn được tự tay viết một phong thư dài dằng dặc, câu nào cũng mang theo bức xúc châm chọc như có như không trách cứ hắn.
Cuối cùng còn ẩn ý nói, hắn đã mất Triệu Tuệ Linh, Triệu Niệm Mẫn mà có mệnh hệ gì.
Hắn và Triệu gia liền cùng hoàng tộc không để yên.
Lý Thần từng chứng kiến qua thủ đoạn của Triệu Kính , cũng thừa hiểu hắn không nói đùa. Triệu gia tài lực hùng hậu, thế lực thâm sâu, nhân lực khó dò, lại rất có ảnh hưởng trong dân chúng.. Nếu người thừa kế còn lại duy nhất của hắn có mệnh hệ gì, chỉ sợ Triệu Kính thực sự sẽ không tiếc cùng mình ngọc đá cùng tan...


'


Đợi cho Lý Thần quay lại lần nữa, Tích Nguyệt đã một thân cung trang nghiêm chỉnh ngồi ở bàn uống thuốc.
Vội vàng đỡ lấy Tích Nguyệt đang định cúi đầu hành lễ, Lý Thần cẩn thẩn đánh giá thần sắc của nàng, lại nghe thái y khẳng định công chúa vô ngại, mới thả tâm ôn hòa cùng nàng trò chuyện.


".. thích khách trẫm đã điều tra, là tàn dư của loạn quân ở phía đông, muốn trả thù hoàng tộc tru diệt gia nhân nhà bọn chúng..." Lý Thần lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.


Tích Nguyệt nghe vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, là Vô Ưu cùng mình hết lòng bảo vệ nạn dân, tìm cho họ một con đường sống.
Bọn họ ngược lại, cố tình tìm mình và nàng trả thù đầu tiên.
"Cẩu Diểu Lã Động Tân, bất thc hảo nhân tâm a...."
(Cẩu Diểu - Lã Động Tân, không biết lòng tốt của nhau)


"Hoàng nhi suy nghĩ cái gì?" Lý Thần một bên uống trà, một bên hỏi.


"Phụ hoàng, nhi thần muốn thỉnh ban hôn" Tích Nguyệt ngoài mặt tưởng như do dự nói, nhưng trong lòng đã có 7 phần nắm chắc


Lý Thần nghe vậy, cũng không làm ra quá lớn phản ứng. Hắn đương nhiên đã đoán được đối tượng là ai, tên tiểu tử đó theo lời kể của Lý Định Liêm quả thực không tệ, hành động trượng nghĩa, đầu óc thông minh linh hoạt, cũng xem như hoàn toàn một lòng với Tích Nguyệt
Hắn từ chối làm việc cho thái tử, bỏ qua cơ hội kiến công lập nghiệp, không có ý định lợi dụng quyền lực tư lợi cho bản thân. Nhân phẩm như vậy, trong thời đại này quả thực hiếm thấy.
Tên tiểu tử đó tuy là người ngoại quốc, lại tứ cố vô thân, nhưng xét cho cùng lại là đối tượng vô cùng thích hợp để ở rể. Ít nhất sẽ không phải lo gia nhân của hắn lợi dụng sáp một cước nhòm ngó "vây máu ăn phần" tài sản và quyền lực của hoàng tộc và Triệu gia.


Quan trọng nhất, hiện tại quan hệ của mình và Triệu Kính tựa như miếng băng mỏng, mối liên hệ duy nhất là Tích Nguyệt, vụ ám sát lần này thực sự làm cho bản thân bừng tỉnh.
Tích Nguyệt cần phải sớm thành hôn, sinh người thừa kế và tiếp tục nhận ân sủng phong hầu tấn tước. Có như vậy, Triệu gia và triều đình mới có thể rằng buộc đi xuống, Triệu gia thiếu chủ có hoàng tộc huyết mạch, đương nhiên bắt buộc sẽ phải tiếp tục ủng hộ sự cầm quyền của Hoàng gia..


"Không phải hắn không thể?" Lý Thần dựa vào ghế, bằng phẳng hỏi.


"Phi quân không cưới" Tích Nguyệt quỳ trên mặt đất, mười phần thành khẩn nói.


"Lập xuân trẫm sẽ ban chiếu" Lý Thần thở dài, Triệu gia dòng chính con cháu điêu linh, nếu chỉ có một mình Tích Nguyệt đảm đương vai trò thừa kế
...Cả mình và Triệu Kính đều sẽ không yên tâm...


"Tạ ơn phụ hoàng" Tích Nguyệt dập đầu hành đại lễ, trái tim ngoài dự định có chút nhẩy nhót lung tung...


_______________________ ________________________________


'


'


'


'


'


_______________________ _________________________________




"Ngươi tên là gì?" Triệu Tuệ Linh cười hớn hở hỏi người trước mặt


"Diệp Thu.." Diệp Thu có chút thẹn thùng trả lời


"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Triệu Tuệ Linh tiếp tục hỏi


"8 tuổi"


"Ngươi là của ai?" Triệu Tuệ Linh mở to đôi mắt uông uông giảo hoạt hỏi


"Ta là của ngươi" Diệp Thu máy móc trả lời


"Chân ngoan" Triệu Tuệ Linh vui sướng nhào vào trong lòng Diệp Thu làm nũng nói.


Diệp Thu sinh hoạt ở Triệu gia đã được một năm, ngày nào cũng cùng Triệu Tuệ Linh chơi trò đối đáp kiểu này, chơi đến mức nàng bản thân cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Thế nhưng tiểu thư có vẻ lúc nào cũng hưng trí bừng bừng muốn cùng nàng lập đi lập lại mấy câu hỏi nhàm chán đó


"Chủ nhân..." Diệp Thu khẽ gọi


"Lại nói sai rồi" Triệu Tuệ Linh vẫn ôm nàng, ngọt ngào nói


"Tiểu thư.." Diệp Thu lại thay đổi


"Vẫn sai" Triệu Tuệ Linh bĩu môi


"... A Tuệ?" Diệp Thu bất đắc dĩ gọi


"Lần này đúng rồi" Triệu Tuệ Linh hôn chóc lên má nàng, núm đồng tiền như hoa "Cái này thưởng cho A Diệp"


Diệp Thu ngơ ngác sờ lên mặt, sau lại vẫn ngây ngốc nói: "Đến giờ ta phải đi luyện võ rồi"


Triệu gia đào tạo nàng như một tử sĩ cho Triệu Tuệ Linh, ngoài việc học ngôn ngữ, còn phải rèn luyện võ thuật, lòng quả cảm, kiên trì, bền bỉ....


"Nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán!!!" Triệu Tuệ Linh lại ôm nàng làm nũng nói.
"Ngươi đi rồi, ở đây không còn ai chơi với ta"


Từ khi Triệu Tuệ Linh được xác định vững chãi sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo, các khóa học đào tạo cuồn cuộn không ngừng đem nàng vây lấy.
Thế nhưng, nàng mới 7 tuổi a.. Còn ham chơi thật sự, đám hạ nhân trong phủ người ít tuổi nhất cũng đã gấp đôi nàng, lại lúc nào cũng xem nàng như thiếu chủ mà đối đãi.
Hài tử của phân gia trong tộc lại không ai có đủ tư cách cùng nàng học khoá..
Triệu Kính cũng không thích con cháu của phân gia lại gần nữ nhi bảo bối của mình, đùa gì chứ, nếu không có Triệu Tuệ Linh, bọn họ mỗi người đều có khả năng trở thành người thừa kế tiếp theo, vạn nhất một trong số hài tử đó muốn ám hại nữ nhi của mình làm sao bây giờ?


Hắn cả đời xác định chỉ có một nữ nhi, vạn vạn không thể để xảy ra sơ xuất, mọi thứ đều cần phải thay nàng đề phòng a.


"Ta.. học võ thuật.. sau này...hộ người" Diệp Thu suy nghĩ sắp xếp câu chữ, lắp bắp nói,


"Ngươi là nữ tử, lại còn gầy như vậy, như thế nào hộ ta?" Triệu Tuệ Linh bĩu môi không cho là đúng nói. Vệ sĩ của nàng toàn là nam tử mình đồng da sắt, một bàn tay cũng có thể đem A Diệp nhấc lên, nàng mới không cần A Diệp hộ mình.


"Ta học giỏi.. liền có thể hộ ngươi... cả đời" Diệp Thu nghiêng đầu trầm tư, sư phụ Đường Tùng của nàng vẫn hay nói như vậy.


"Lại mấy lão nhân của Đường môn" Triệu Tuệ Linh rầu rĩ than thở, phân đà chủ của Đường môn cũng muốn theo nàng cướp người a..
"Vậy học nhanh rồi về biết không?"


"Biết" Diệp Thu gật đầu, vội vàng chạy đi võ trường luyện tập


'


"Ta nói, Diệp Thu trông chẳng khác gì quái vật, nhất là ban đêm, nhìn thấy nàng ta không dám ngủ" Một nha hoàn nhàm chán lên tiếng


"Đúng a, mắt xanh tóc vàng, chẳng khác gì yêu quái" Một người khác nhận xét


"Hay là Hồ yêu chuyển thế?"


"Có thể, tiểu thư dính nàng như vậy, khẳng định là do yêu thuật"


"Ha..." Triệu Tuệ Linh bước ra từ sau bức tường hừ lạnh "..nói nàng là yêu quái, các ngươi chán sống hết rồi đúng không?"


"Tiểu... tiểu thư" Mấy nha hoàn đang ngồi túm năm tụm ba nói chuyện, nghe giọng Triệu Tuệ Linh vội vàng quỳ xuống dập đầu.


Đại tiểu thư của Triệu gia, đơn giản là không thể trêu vào!


"Ngẩng mặt hết lên" Triệu Tuệ Linh nhàm chán nói


Mấy nha hoàn run run nhìn nhau, rồi lại sợ hãi nửa quỳ nửa đứng ngẩng mắt đối diện với nàng.


Bốp!


Triệu Tuệ Linh một cái phất tay tưởng như nhẹ nhàng, liền có thể đem một nữ tử đánh hộc máu mũi.


Bốp!


Lại một cái tát, nha hoàn khác lập tức nằm úp sấp trên đất


Nàng ngó xuống, có chút khó chịu nhìn đến vết máu dính trên mu bàn tay của mình. Thị nữ đứng phía sau rất thức thời vì nàng dâng lên khăn lụa.
Triệu Tuệ Linh thản nhiên lau tay, thiên chân cười nói: "Vả miệng"
Thị nữ lập tức tiến đến không hề lưu tình động thủ.


Triệu Tuệ Linh vẫn biết trong phủ lén lút nghị luận Diệp Thu, nhưng bản thân bận rộn, mãi vẫn chưa tìm được chứng cứ, hôm nay để nàng bắt được, liền phải cho bọn đầy tớ này nhĩ hảo xem.
Nàng lấy tay chống cằm, có chút nhàm chán nhìn bọn họ mặt mũi sưng húp cầu xin tha thứ. Đưa tay che miệng ngáp, lại duỗi người chán chê, Triệu Tuệ Linh mới gật đầu nói:
"Được rồi, nhìn hảo khó coi, lần này cho các người một chút giáo huấn, các ngươi có phục không?"


"Ph..ục..p..hục" Vài người thị nữ quỳ trên mặt đất nước mắt ràn rụa, khó khăn phát âm ra từng chữ


"Lần sau còn nghe thấy các ngươi nói xấu Diệp Thu, ta cắt lưỡi các ngươi ngay tại chỗ, các ngươi có tin không?" Triệu Tuệ Linh lười biếng ngả người ra sau ghế, có chút buồn ngủ hỏi


"T..in...Ti..n" Bọn họ run như cầy sấy dập dầu nói.


"Ha, tính các ngươi thức thời" Triệu Tuệ Linh đứng dậy cười sáng lạn, kéo theo một đoàn thị nữ quay người bước đi


'


"A Diệp" Triệu Tuệ Linh như con bướm nhỏ, sà vào lòng Diệp Thu "..lại đọc sách không thèm để ý đến ta rồi"


"Tuệ..." Diệp Thu nhìn tiểu nữ tử 12-13 tuổi ngựa quen đường cũ ôm lấy cổ mình, thản nhiên nói "Chẳng phải theo lão gia đến tửu điếm gặp khách nhân sao, như thế nào về sớm vậy?"


"Nhàm chán!" Triệu Tuệ Linh bĩu môi, toàn một đám thúc thúc kỳ kỳ quái quái, nàng mới không cùng bọn họ vui đùa "A Diệp đang đọc cái gì vậy, ta cũng muốn nghe"


"Khi nhân tất tự khi kỳ tâm, khi kỳ tâm tất tự khi kỳ thiên,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.