Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 40: Ám Độ Trần Thương 1 (+)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Mùa xuân, mãn thành phồn hoa tự cẩm, dào dạt sinh khí.


Đại hôn đã được gần ba tháng, Tích Nguyệt từ lâu đã trở lại bận rộn với công việc kinh doanh của Triệu gia.
Vô Ưu với thân phận phò mã, liền bắt đầu phải thay nàng đi dự những buổi tụ họp, tiệc tùng xã giao của giới quý tộc kinh thành.
Nói trắng ra, nhiệm vụ chính của nàng vẫn là đi tặng quà và "điểm danh" thay cho công chúa.


Nhưng nếu chỉ có như vậy thì đã không có gì để nói, chuyện tụ họp của giới văn nhân quý tộc cổ đại không hề đơn giản, ngoài việc nói chuyện đàm đạo thông thường, đương nhiên không thể thiếu mấy trò phong hoa tuyết nguyệt trợ hứng: ngâm thi đối ẩm a, gảy đàn vẽ tranh a, đánh cờ đấu trí a...


Điều này, thực ra mà nói là có hơi quá sức đối với nàng,


Vô Ưu dù sao cũng là người Việt Nam, lại còn đến từ hiện đại, đối với mấy chuyện so dũng đấu trí, ngắm tranh bình thơ của thời cổ đại Trung quốc thật sự là...không có chút kiến thức nào.
Nàng xuyên không lưu lạc về đây mới được hơn bốn năm, từ "kẻ ngốc" một chữ cắn đôi không biết, đến bây giờ có thể nghe nói đọc viết trơn tru đã là cực kỳ không dễ dàng.
Chuyện làm thơ, đánh đàn, chơi cờ, giải chữ... nếu hy vọng Vô Ưu có thể áp đảo được văn nhân cổ đại chân chính, thì thật chẳng khác nào Si nhân thuyết mộng... (kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao)


Cũng may đầu óc Vô Ưu vô cùng linh hoạt, năm lần bảy lượt đều có thể trơn như trạch tránh thoát được việc bị đám quý tộc văn nhân mắt để quá đầu này đem ra làm trò cười.


Thực ra thì người cổ đại Trung quốc trước đây xem bản thân rất cao, tự nhận mình là trung tâm và coi các tộc người xung quanh đều là giống loài thấp kém, man di mọi rợ. Thế nên khi biết Vô Ưu là người phương nam, lại còn một bước lên mây lấy được Trung nguyên đệ nhất mỹ nữ Tích Nguyệt công chúa, thật khiến bọn họ dậm chân giận dữ tức đỏ con mắt, cứ gặp nàng là phải xỉa xói nói mát một phen..


Vô Ưu trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, có khổ không nói lên lời. Cứ mỗi lần ra ngoài thay công chúa thăm viếng xã giao, là một lần phải so dũng đấu trí, chịu đủ loại nói kháy xa gần.


Tiền không dễ kiếm, phò mã không dễ làm...Thật muốn rời xa nơi này trở về quê hương quá...


'


Vô Ưu nét mặt ủ dột, mỏi mệt kéo thân xác trở lại phủ công chúa.
Nàng dự định hồi biệt viện ngủ một giấc thiên hôn địa ám, bù đắp lại số nơ-ron thần kinh bị mất ngày hôm nay.


Mấy người này càng ngày càng khó nhằn!! Vô Ưu trong lòng ai oán.
Cái gì gọi là Thâm nho, nàng bây giờ xem như đã hoàn toàn hiểu rõ..


"Phò mã" Tích Nguyệt bạch y thắng tuyết, khinh phiêu phiêu từ đằng xa tiến tới.


Vô Ưu thở dài nhìn Tích Nguyệt kéo theo một đoàn thị nữ đi đến gần mình, bình tĩnh chấp tay cúi người hành lễ: "Tham kiến công chúa"


Tích Nguyệt phất phất tay điều lui đám hậu nhân, một mình tiến đến cẩn thận quan sát người trước mặt.
Dạo gần đây thương đoàn có chút bận rộn, cơ hồ cả ngày chỉ có lúc ngủ nàng mới nhìn thấy Vô Ưu. Bản thân cũng vất vả lắm mới kiếm được một ngày hưu mộc, dự định bồi nàng ra ngoài thành ngắm cảnh, nhưng nhìn ai đó bộ dạng chán nản mất tinh thần thế này.. xem ra không cách nào đi rồi.


"Nàng dạo này thế nào?" Tích Nguyệt cẩn thận hỏi


Một chút cũng không tốt.


"Rất tốt, tạ ơn công chúa quan tâm" Vô Ưu né tránh ánh mắt của nàng, nhàn nhạt nói.


"Gần đây làm những gì vậy?" Tích Nguyệt híp mắt, trong lòng bắt đầu đánh giá nàng.


Luyện ngục..


"Thăm viếng dự tiệc, tụ họp xã giao với giới quý tộc trong kinh thành" Vô Ưu điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, bĩnh tình nhìn nàng hồi đáp.


"Bọn họ... ân, không làm khó dễ nàng chứ?" Tích Nguyệt nhíu mày, thận trọng hỏi.


16 lần gọi ta là Nam man, 14 lần nói ta là tiểu bạch kiểm, 5 lần bị kêu là trai bao..như vậy có tính là làm khó dễ không??


"Không có a" Vô Ưu cố nặn ra một nụ cười, xoay người song song cùng nàng bước đi.


Bản thân nàng chưa bao giờ có ý định đem việc này nói cho bất kỳ ai biết. Mấy người đó đều là tầng lớp quý tộc thế gia, có quan hệ mật thiệt với lợi ích của công chúa và Triệu gia, sao bản thân có thể vì vài câu nói khích bác không có chứng cứ mà gây thêm phiền phức cho nàng được chứ?.
Mình cũng không phải là dạng hơi tý là chạy đi mách lẻo có được hay không??


Muốn đấu trí so gan thử dũng? Đến a đến a.. mình cũng không tin với kinh nghiệm hóng hớt những màn chém gió phần phật trên Facebook, mình lại vẫn không làm gì được bọn họ!!


Tích Nguyệt suy tư trong chốc lát, nhìn nàng thở dài: "Văn hóa trung nguyên là vậy, nho sinh luôn thích cùng người khác...đàm luận một chút, đến chỗ hăng hái đôi khi cũng không khống chế được ngôn từ. Nàng chớ ngạc nhiên"


Nếu họ giải được toán không gian, cân bằng phương trình hóa học, chia động từ tiếng anh, nói về thuyết tiến hóa loài người....lúc đó ta mới ngạc nhiên!!!!


Vô Ưu lắc đầu cười cười biểu thị bản thân cũng không phải thật để bụng, nàng thản nhiên chuyển đề tài: "Trao đổi một chút mà thôi, ta cũng quen rồi. Công chúa đi đâu vậy?"


"Độ mười ngày nữa, phủ đại tướng quân mở yến tiệc. Hôm nay thiếp mời đã được đưa đến, nàng cũng chuẩn bị một chút biết không?" Tích Nguyệt nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói.


Thương đoàn cổ đại phải dựa rất nhiều vào quân đội để tránh cướp đường, thảo khấu, loạn binh..cũng như an toàn vượt qua các vùng biên giới phức tạp. Công chúa đã tự mình ra mặt, đủ biết yến tiệc lần này quan trọng thế nào...
Vô Ưu trong lòng thở dài bất lực, xem ra phía trước dù có là a tỳ địa ngục, bản thân cũng phải vui vẻ bước vào rồi.


"Ta có phải đặc biệt chuẩn bị cái gì không?" Vô Ưu ra vẻ trấn định hỏi.


"Có lẽ sẽ không thiếu được mấy trò trợ hứng" Tích Nguyệt uyển chuyển hồi đáp.


Ta tình nguyện đóng vai người vô hình giúp vui cho mọi người!


"A, ta biết rồi" Vô Ưu gật đầu, mỉm cười miễn cưỡng "Công chúa hưu mộc hẳn nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, xin cáo lui trước"
Nói xong cũng không đợi Tích Nguyệt hồi đáp, tự để ý bản thân lẳng lặng xoay ngươi trở về biệt viện của mình.


Vô Ưu cẩn thận phân phó cho hạ nhân trong phủ không cần đến gần thư phòng. Tự tay đóng cửa cài chốt, thở dài một hơi ngồi phịch xuống bàn học.


Cây cao thì gió càng lay
Càng cao danh vọng, càng dày gian truân


Các cụ ngày xưa nói quả nhiên không sai a...Phủ tướng quân, phủ tướng quân... không biết sẽ có những trò gì nữa đây...


Vô Ưu ôm trán, nhíu mày suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài một hơi, dựa lưng vào ghế lấy ra Iphone, lướt qua danh sách nhạc offline trong máy, lựa chọn một bài hát quen thuộc.


Âm thanh nhu hòa cất lên, xua tan bớt sự mệt mỏi chán chường..
Vô Ưu vặn trái vặn phải một lúc, sau đó chậm rãi mài mực, lấy ra giấy bút.


Thôi thì, Ký lai chi, tắc an chi a!
(Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)


'


'


'


"Rất mệt?" Tích Nguyệt đưa tay thay nàng gạt đi một lọn tóc trước mặt, có chút đau lòng hỏi.
Vô Ưu gần mười ngày nay vẫn một mực nhốt bản thân tại thư phòng, trực tiếp ăn ngủ tại đấy. Nếu hôm nay không phải mình cứng rắn ép nàng hồi tẩm cư nghỉ ngơi, không biết nha đầu này còn thức đến bao giờ nữa.


"Không sao.." Vô Ưu mơ mơ màng màng trả lời, trong đầu quay cuồng với văn thơ học thuyết thời cổ đại.


"Nếu nàng không thích, vậy ngày mai ở nhà thôi. Ta đi một mình cũng được" Tích Nguyệt nhẹ giọng nói, thuận tay kéo chăn đắp lên cho nàng.


"Không sao..ta cũng đâu vô dụng đến vậy" Vô Ưu cười cười, miễn cưỡng mở miệng "Công chúa đừng lo, ta tuyệt đối không làm ngươi mất mặt"


Nói xong lập tức xoay người nhắm mắt.


Mấy ngày nay, bản thân thực sự có hơi quá sức rồi..


'


Trưa hôm sau, Vô Ưu đã sớm quần áo chỉnh tề ra trước cửa đứng đợi công chúa
Nàng mở to mắt, có chút ngạc nhiên nhìn hàng dài gia nhân khiêng đồ biếu tặng.


Châu Đồng tướng quân một đời hiển hách, là đại công thần của bản quốc. Lần này tuy nói cáo lão hồi hương, nhưng trưởng tử vẫn giữ vai trò quan trọng, là phó tướng quân của triều đình. Hơn nữa, hắn chinh chiến nhiều năm như vậy, trong quân đội có rất nhiều tướng sĩ do hắn tự tay bồi dưỡng, tình cảm đương nhiên không thể nói đoạn là đoạn.
Vậy nên trên danh nghĩa Châu Đồng đại tướng quân đã không còn quyền thế, nhưng tuyệt đối vẫn là nhân vật nóng phỏng tay, không thể động vào a..


"...nàng có nghe ta nói gì không?" Tích Nguyệt bất đắc dĩ gọi tỉnh ai đó đang một bộ thâm trầm suy nghĩ.


"Hả?" Vô Ưu giật mình xoay người lại, ngơ ngác hỏi "Công chúa nói gì?"


"Ta nói, nàng có thể ứng phó được đến đâu thì ứng phó, chớ để bản thân ủy khuất, có ta ở đây đâu" Tích Nguyệt kiên nhẫn nhắc lại
"..còn nữa, nàng có nhớ chúng ta phải cư xử với nhau thế nào để che mắt thiên hạ về cuộc hôn nhân giả này không?"


"Ngọt ngào khăng khít.." Vô Ưu ỉu xìu lên tiếng.


"Nhớ kỹ là tốt rồi" Tích Nguyệt gật đầu, nắm lấy tay nàng mỉm cười trấn an.


Không giống như dân chúng dễ bị cảm động bởi mấy câu chuyện lãng mạn Anh hùng cứu mỹ nhân, giới quý tộc thực sự xem thường chuyện đó. Đối với họ, môn đăng hộ đối mới là thiên kinh địa nghĩa.
Tự định chung thân cái gì, rất thiếu lễ nghĩa phép tắc, khẳng định là hoàng thượng nhất thời hồ đồ mới đem đại công chúa cao quý gả cho một kẻ ngoại tộc hai bàn tay trắng không rõ lai lịch!
Bọn họ không hề kiêng nể ra sức chèn ép Vô Ưu cũng là vì lẽ đó.


Thế nên, muốn bảo vệ Vô Ưu, chỉ còn cách tỏ rõ cho thiên hạ thấy mình và nàng, là có tình cảm thật sự.
Vuốt mặt nể mũi, đánh chó ngó mặt chủ, nếu họ nhận thức được chuyện mình thực sự để tâm đến nàng, và sẽ không ngồi yên mắt nhắm mắt mở nhìn nàng bị bọn họ chèn ép, đương nhiên hành động của bọn họ sẽ phải thu liễm, không còn dám tùy tiện tìm Vô Ưu gây sự.
Lần này kéo nàng cùng mình đi dự đại yến ở phủ tướng quân, chính là để cho đám quý tộc văn nhân đấy thấy rõ.


Vị trí phò mã của đại công chúa, Vô Ưu làm định rồi.


Lần sau nếu còn tùy tiện tìm cớ gây sự với nàng, chính là dĩ hạ phạm thượng, coi thường hoàng tộc, coi thường thánh ý, cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Triệu gia.
Cho dù bọn họ có ngu ngốc, cũng phải biết phân biệt nặng nhẹ.
Chỉ vì muốn châm chọc Vô Ưu vài câu mà đắc tội với nhiều quý nhân như vậy..Thật sự có đáng không?


Nhìn chung, so với phương pháp Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm, đường đường chính chính một mình đối mặt của Vô Ưu, cách làm âm thầm răn đe, Ám độ trần thương của Tích Nguyệt thực sự có tầm nhìn và thâm thúy hơn nhiều lắm.


(Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt tìm ra biện pháp tương ứng để đối phó)


(Ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới)


Nghĩ cho cùng, nói về sâu sắc và vẹn toàn, Vô Ưu vẫn là...kém hơn Tích Nguyệt một chút a..


Tích Nguyệt nhìn Vô Ưu một bộ thất thần suy nghĩ, vẫn là không nhịn được đau lòng nói: "Nàng là chân chính phò mã, là người của hoàng tộc, bọn họ nếu dám xúc phạm quá đáng nàng liền trực tiếp ra tay xử phạt là được, không cần nhịn ở trong lòng"


"Hả..?" Vô Ưu ngơ ngác ngẩng đầu thấy Tích Nguyệt nhìn mình nhíu mày, có chút không hiểu tại sao. Nàng vẫn đang cố gắng tranh thủ "Gạo bài", ôn lại những gì mà mình đã nhồi nhét vào đầu mấy ngày hôm nay...
Thực sự là, so với thi đại học còn muốn chăm chỉ a
"...chỉ là tranh luận bình thường thôi mà, không cần thiết phải đánh người.."
Vô Ưu nhún vai không cho là đúng nói.


"Nàng a.." Tích Nguyệt thở dài, điểm điểm trán Vô Ưu "... thật không lúc nào làm cho người ta bớt lo"




_______________________ ________________________________


'


'


'


'


'


_______________________ ____________________________________










Triệu Tuệ Linh lười biếng ngồi trên thượng vị lẳng lặng uống trà, dường như không hề bị tiếng kêu rên của đám nam tử ảnh hưởng đến.


"Triệu tiểu thư, thương đoàn của chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, các ngươi ỷ đông hiếp yếu như vậy, mai sau làm thế nào tiếp tục hành tẩu giang hồ" Một nam tử trung niên có chùm râu dê, vóc người nhỏ bé như chuột, cẩn thận tiến đến cung kính chắp tay dò hỏi.
Không hiểu Triệu đại tiểu thư hôm nay trúng cái gì phong, kéo theo cả trăm gia đinh, không nói hai lời liền xông vào tả xung hữu đột lôi cả thương đoàn của bọn họ ra đánh.


"Mã lão bản biết tại sao ta vẫn chừa ngươi ra chưa đánh không?" Triệu Tuệ Linh từ đằng sau cốc trà nâng lên mi mắt, dường như không mấy để tâm hỏi


"..." Đây là cái gì và cái gì a??
"...Rốt cục là chúng ta đã đắc tội gì với Triệu gia vậy? các ngươi đường đường là Trung nguyên đệ nhất thương đoàn, hà cớ gì lại chèn ép một tiểu thương?"
Mã lão bản phẫn nộ chỉ vào mặt Triệu Tuệ Linh hét to.


Ngay lập tức một vệ sĩ bên cạnh xông tới, không nói hai lời bẻ quặp cánh tay của Mã lão bản ra sau lưng, đè cả người hắn xuống nằm úp sấp trên mặt đất.


"Ngươi buông hắn ra, ai cho phép ngươi đụng vào hắn" Triệu Tuệ Linh giận dữ đặt CẠCH tách trà xuống bàn, nước trong chén trà lập tức bắn ra lênh láng.
Mã lão bản đến được giải thoát, còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Liền đã thấy Triệu Tuệ Linh tiếp tục bá đạo, giọng khách át giọng chủ nói: "Diệp Thu, ta đã nói không cho phép ngươi động vào người khác, ngươi như thế nào luôn không nghe lời như vậy?"


Mã lão bản: "..."


Tiểu thương đoàn đang rên rỉ trên mặt đất: "..."


Người của Triệu gia: Đại tiểu thư vẫn luôn như vậy, xem một hai lần liền thành thói quen; không có vấn đề gì, không có vấn đề gì...đại gia không cần phải rất ngạc nhiên..


"Hắn chỉ tay vào tiểu thư..." Diệp Thu yếu ớt thay mình biện hộ.


"Vậy ngươi dùng đao đem tay hắn chặt xuống là được, cớ gì phải đụng chạm vào người hắn a?" Triệu Tuệ Linh trừng mắt nhìn nàng, không hề để tâm đến tràng cảnh trước mặt.


Mã lão bản: "..."


Tiểu thương đoàn đang rên rỉ trên mặt đất: "..."


Người của Triệu gia: Lần đầu chỉ dọa thôi, lần thứ hai mới là làm thật; không có vấn đề gì, không có vấn đề gì...đại gia không cần phải rất ngạc nhiên


Thấy Diệp Thu cúi đầu, áo choàng che khuất hoàn toàn gương mặt, im lặng cam chịu không hề tiếp tục phản bác. Triệu Tuệ Linh lúc này mới có chút chút hòa hoãn, quay đầu nhìn Mã lão bản, tiếp tục nhàn nhàn nói: "Dạo gần đây việc buôn bán của Triệu gia ở phương Nam không được tốt lắm"


"..." Đây là cái gì và cái gì a??
Mã lão bản nuốt nước bọt, lén lút lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, hắn ngoan ngoãn chấp tay trước ngực, cung kính nói: "Không biết tiểu thương đoàn của lão phu có thể làm gì để giúp Triệu gia cống hiến sức lực? chúng ta lấy làm vô cùng vinh hạnh nếu có thể cùng Triệu gia hợp ta...."


"Được rồi, được rồi... ngươi nhàm chán chết" Triệu Tuệ Linh không kiên nhẫn ngắt lời, kéo Diệp Thu ngồi bên cạnh mình. Một bên ân cần rót trà cho cả hai, một bên lành lạnh mở miệng
"..Mã lão bản có biết tại sao việc buôn bán của Triệu gia với phương nam không tốt không?"


"..." Đây là cái gì và cái


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.