Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 64: Tú Sắc Khả Xan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đêm lạnh mù sương, nguyệt hoa như nước.


Vô Ưu và Tích Nguyệt theo lệ thường cùng nhau nằm trên phượng tháp, không khí một mực yên tĩnh, đến nỗi nếu chịu khó lắng tai, liền có thể nghe thấy tiếng thở rất nhẹ của đối phương.


Ánh trăng xuyên qua tầng tầng lụa mỏng, như thủy triều tràn vào tẩm cư rộng rãi. Vô Ưu trầm mặc nhìn chằm chằm trần nhà cao ngất, có chút hiếm thấy khó ngủ. Lại chẳng biết qua bao lâu, nàng vẫn là không nhịn được hơi quay đầu nhìn Tích Nguyệt một mực chung quy chung củ nằm bên cạnh, tựu như đang nhắm mắt dưỡng thần giống nhau.


"Công chúa vẫn chưa ngủ?"


Tích Nguyệt nghe nàng bồi hồi, cũng không mở mắt. Chỉ đơn giản ứng thanh hồi đáp.


"Nhưng là lo lắng?" Vô Ưu đổi tư thế nằm nghiêng, mím môi mỉm cười.


"Nàng chưa ngủ, ta cũng không ngủ được" Tích Nguyệt chậm rãi xoay người đối mặt với nàng, ôn thanh hỏi: "Ngược lại nói nàng đó, suy nghĩ cái gì rồi.."


Vô Ưu trong bóng đêm chậm rãi hít sâu, chóp mũi quẩn quanh hương hoa lê quen thuộc khiến căng thẳng trong lòng nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, nàng nhất thời có chút động dung, dè dặt dịch người mò mẫm tiến về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay khẽ sượt qua da thịt mềm mại như lụa của người đối diện, cứ như vậy không báo trước, tinh tế trân trọng phác họa từng đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ đến vô ngần của ai kia.
Bóng đêm che lấp tầm nhìn của cả hai, nhưng lại vô tình khiến những cảm quan khác trở nên rõ ràng nhạy bén. Tích Nguyệt hô hấp nháy mắt cứng lại, cảm xúc xa lạ trong lòng như thủy triều ập tới khiến nàng có chút hoảng hốt muốn giải khai, rồi lại chần chừ do dự, thậm chí luyến tiếc đem nó áp bình..
Tích Nguyệt để cỗ xao động vô danh trong lòng tự do lan tràn, ôn nhu để mặc những đầu ngón tay thanh lương của Vô Ưu như gió mát phất qua da thịt của chính mình. Nàng nhắm mắt lại, ý đồ đem những cảm thụ này càng thêm sâu sắc... rồi dường như vô ý thức đón ý nói hùa, tại lòng bàn tay nàng cọ cọ như muốn đem sự tiếp xúc giữa hai người càng thêm thân mật khăng khít.
Bàn tay rời xuống cần cổ thanh mảnh, cảm xúc nỏng bỏng khiến Vô Ưu có chút ngây ngẩn cả người. Nàng trong lòng chợt hẫng, phút chốc bừng tỉnh hoảng hốt, nhưng cũng không có ngu ngốc đẩy ra Tích Nguyệt.


Nàng chung quy, vẫn là luôn luyến tiếc nàng ấy.


"Công chúa..." Vô Ưu ách cổ họng, giọng nói vô tình mang theo uất thiếp: "...ta nghĩ bản thân có chút lạnh"


Lạnh nên mới muốn động tay động chân với ta sao?
Tích Nguyệt nghe vậy đột nhiên có chút muốn cười, nhưng nàng thực tự mình biết phò mã của nàng có bao nhiêu nhát gan, không thể nề hà liền tỏ vẻ tin là thật, thậm chí còn vạn phần phối hợp thay nàng lấy cớ: "Là hôm nay đi đường gặp mưa cảm lạnh sao? muốn hay không ta gọi hạ nhân đem canh gừng đến cho nàng?"


Vô Ưu trong bóng tối lắc đầu, theo thói quen tìm kiếm hơi ấm quen thuộc. U hương dịu dàng đầy ám ảnh quẩn quanh chóp mũi, khiến nàng không tự giác sinh ra ham muốn thuần túy nhích lại gần, da thịt chạm nhau, cảm giác bóng loáng trơn mềm như lụa càng khiến ai đó bỗng nhiên có cảm giác khó tả lâng lâng.
Tích Nguyệt cũng mặc kệ phần lý trí ngoi ngóp còn sót lại, thuận thế vòng tay thực nhẹ nhàng đem đối phương ôm vào trong ngực. Vô Ưu mắt trừng lớn, cả người đều cứng lại, ấm hương thơm ngào ngạt không chút lưu tình xông thẳng vào chóp mũi, khiến hô hấp của nàng cũng đi theo trì trệ, trái tim lần thứ hai trong đêm, lại hẫng thêm một nhịp nữa...


"Vậy...để bản cung ấm giường cho phò mã thế nào?" Tích Nguyệt còn một bộ xem náo nhiệt không chê sự đại, kiều kiều mị mị bên tai nàng thấp giọng nói


Vô Ưu lần này quả thực chống đỡ không nổi nữa, chỉ cảm thấy tầng tầng lý trí ầm ầm sụp đổ. Nàng mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng than nhẹ, lẳng lặng đưa tay lướt qua vòng eo thon gọn của Tích Nguyệt, cứ như vậy dịu dàng kiên định hồi ôm nàng..


'


Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, an vị trong phòng, sáng lấp lánh một mảnh đem người chói mắt.


Tích Nguyệt bị một trận thanh âm huyên náo đánh thức, tỉnh lại theo thói quen hướng về bên người sờ sờ, cảm giác rỗng tuếch khiến nàng tức thời mở mắt, không xác định mông mông lung lung nhìn xung quanh một hồi.


Vô Ưu đang nghiêm túc đọc sách, nghe động liền xoay người tiến về phía phượng tháp, trên thân hai lớp thiên lam cẩm tú sấn đắc dáng người thon dài, tay áo bạch y phiêu phiêu theo bước chân trần khe khẽ lay động, một nửa tóc dài dùng kim quan trâm ngọc cố định, để lộ ra khuôn mặt ôn hòa tinh tế.


Tích Nguyệt trầm mặc chống người ngồi dậy, tóc dài như mực rối tung phía sau, trên mặt nhu hòa mang theo đỏ ửng, cũng không biết là do sơ tỉnh, hay do nhìn thấy người đến như trời quang trăng sáng hướng về phía mình mỉm cười thiết tha.


"Tỉnh sao?" Vô Ưu thay nàng gạt đi một lọn tóc bên tai: "...hiếm khi thấy nàng tỉnh dậy sau ta, nhưng có chỗ nào khó chịu?"


Tích Nguyệt lắc đầu, thuận thế nghiêng người dựa vào vai nàng, ách ách thanh: "Thật không muốn tiến cung"


Vô Ưu ha ha cười, điều chỉnh tư thế để nàng dựa vào càng thêm dễ chịu, tốt tính nói: "Nàng tháng nào chẳng nhập cung một hai lần để vấn an phụ hoàng mẫu hậu, lần này làm sao vậy? Đi cùng ta liền không muốn sao?....Ây, không đúng, ta dễ nhìn thế này, đi bên cạnh thôi cũng rất có mặt mũi a"


"Không biết xấu hổ.." Tích Nguyệt hừ lạnh, âm thanh lười biếng mang theo sơ tỉnh khàn khàn: "Chưa bao giờ phụ hoàng miễn cưỡng nàng nhập cung, lần này lại đột ngột truyền khẩu dụ tuyên triệu. Cũng không biết là tính toán muốn gì.."


"Muốn trông thấy ta khuôn mặt dễ nhìn...."


"..."


Tích Nguyệt bị dáng dấp tự luyến của Vô Ưu chọc cười thành tiếng, vỗ vỗ hai má trơn bóng của nàng, tát nước theo mưa: "Nói cũng có lý, phò mã của bản cung quả thực Tú Sắc Khả Xan a.."


( Đẹp đến mc chỉ nhìn thôi cũng làm người ta quên luôn chuyện ăn uống)


'


Xa giá một đường thuận lợi tiến vào cấm thành, giờ phút này hai người ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có thể trên đường méo méo mó mó người đến ta đi.


Thường công công đứng chờ ở ngọ môn đã lâu, chợt từ xa liền nhìn thấy Tích Nguyệt một thân gấm y cẩm bào hoa lệ nổi bật, ba ngàn thanh ti búi lên cao ngất để lộ ra gáy ngọc thon dài, một bộ vàng ròng trâm phượng rèm tua sáng lấp lánh dưới ánh dương quang mùa thu càng hiển lộ thân phận cao quý không thể khinh nhờn.


Nàng mang theo ý cười ôn hòa, hướng Thường công công gật đầu xem như chào hỏi, khóe mắt liếc nhìn Vô Ưu biểu tình nhàn nhạt không rõ cảm xúc, sau lại không nhanh không chậm hướng về Thường công công đi bên cạnh dẫn đường, mở miệng hỏi: "Đây là đi đến Phượng dương cung sao? Mẫu hậu cũng tại?"


"Hồi đại công chúa, chính là"


Tích Nguyệt nhận được câu trả lời cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì, trên mặt ngoại trừ lạnh nhạt liền không tìm ra cảm xúc gì khác.
Lần này đến lượt Vô Ưu len lén nhìn nàng, trong lòng lạch cạch đưa ra bảy bảy bốn chín phương án khác nhau.


Nàng im lặng thở dài, trong lòng chấp tay cầu nguyện.
Gì cũng được, chỉ mong không phải là điều tệ nhất...


'


Lý Thần và Quách hậu ngồi bên bàn trà nhìn đôi phụ phụ hướng mình hành lễ, phất phất tay ban ngồi, bắt đầu mở miệng nhàn thoại vài câu hỏi thăm kinh điển.


Dạo này khỏe không?


Ông ngoại ngươi thế nào?


Công việc vẫn thuận lợi chứ?


Bla bla bla....


Gần một tiếng đồng hồ liền quả thực cũng chỉ xoay quanh những chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này. Vô Ưu không có lượt hỏi, chỉ có lượt trả lời, nhưng thật ra cảm thấy nhàn tản thật sự. Nàng trong lòng một bên còn tự mắng mình suy nghĩ quá nhiều, một bên còn không quên tung hoa ngợi ca cuộc sống hài hòa tươi đẹp...


"...Ân, đúng vậy, dịch bệnh lần này quả thực có chút khó lường, cũng còn may Khán Thiên phủ nhanh tay dập dịch, để kéo dài đến mùa đông quả thực không chỗ nào tốt." Lý Thần nâng chum trà nhấp một ngụm cảm thán, rồi lại làm như nhớ ra cái gì, hướng Tích Nguyệt hỏi: "Nghe nói thương đoàn của hoàng nhi tại kinh thành cũng có vài người mắc bệnh?"


"Hồi phụ hoàng, quả thật là có. Nhưng nhi thần cùng phò mã cũng đã đem mọi chuyện giải quyết đâu vào đó rồi.." Tích Nguyệt nhẹ gật đầu, hướng hắn chi tiết báo cáo.


"Vẫn là nên đề phòng a..." Lý Thần rất nhanh liếc mắt về phía Vô Ưu, rồi lại hướng Tích Nguyệt đạm nhạt bổ sung: "Đậu mùa thời gian ủ bệnh lâu, đến lúc phát bệnh rồi thì không cách nào chữa trị. Vẫn nói phòng bệnh hơn chữa bệnh. Các ngươi đã tiện đến đây rồi liền để ngự y chẩn mạch chút đi, miễn cho có cái gì sai đường.."


Nói xong, còn chưa kịp để ai đó nhẩy dựng, Lý Thần liền giơ tay nhẹ vỗ hai cái. Lập tức từ bên ngoài, hơn chục ngự y lẫn ngự y nữ, tay xách nách mang liền ùn ùn quy củ kéo vào.


Tích Nguyệt và Vô Ưu nhìn tràng cảnh này, trên mặt lập tức biến sắc. Không nhịn được nhìn nhau thật sâu nhíu mày.


Đây là muốn bắt mạch hay làm đại phẫu luôn vậy?!


Đây hẳn nhiên là có dự tính trước, Tích Nguyệt đem ánh mắt di dời đến Lý Thần cùng Quách Hậu, thấy hai người quả nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Vô Ưu, như quả thực muốn ở trên người nàng đục ra vài cái lỗ.


Con nối dòng.


Tích Nguyệt nghĩ đến khả năng này, trên lưng không tự giác thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.


Hai người thành hôn đã nhanh một năm, hầu như đêm nào cũng đồng giường cộng chẩm, thế nhưng hậu đại vẫn là biệt vô âm tín.
Tích Nguyệt hàng tháng đều vào cung chẩn mạch. Thuốc bổ đưa đến cũng nhất nhất uống hết.


Nếu vấn đề không nằm ở đại công chúa. Vậy chỉ còn vị đại phò mã ngoại tộc này thôi.


Vô Ưu hai tay dưới bàn nắm chặt, trong lòng ngổn ngang một vạn chín nghìn suy nghĩ khác nhau. Nhưng trên mặt vẫn là một bộ nhất phái nhu thuận, nhìn không ra buồn vui lo lắng.
Tích Nguyệt cũng thật gấp, nhưng nàng đủ lý trí để biết đây không phải là lúc để rối loạn tâm tư. Nàng liếc mắt thấy Lý Thần vẫn đang một mực chăm chú đánh giá Vô Ưu, liền cũng không hề cố kỵ, thật sâu đưa mắt nhìn thẳng về phía Quách hoàng hậu. Không phải là ánh mắt cầu xin giúp đỡ, mà là phảng phất uy hiếp cùng cảnh cáo đan xen.


Quách hậu cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Chuyện hậu đại của Tích Nguyệt chưa bao giờ chỉ là "Chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau".
Đây là sự rằng buộc to lớn giữa lợi ích, quyền lực, thậm chí là ngôi vị hoàng đế đời tiếp theo. Quách hậu có thể thay nàng chắn một lần, hai lần, nhưng không có cách nào thay nàng chắn cả đời được.
Gia nghiệp, hậu thuẫn và quyền lực to lớn dường này, không phải cứ một hai câu "Duyên chưa đến", "Không cần gấp", "Cứ từ từ"... là có thể qua loa cho xong việc.


Lý Thần là hoàng đế, là đại nam nhân, cũng không tiện mở miệng hỏi chuyện khuê phòng của con gái mình. Đành bóng gió nhắc nhở Quách hoàng hậu nhiều hơn lưu tâm, đặc biệt là với đại phò mã. Cố tình Quách hậu lần nào cũng chỉ ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện, Lý Thần làm hoàng đế cũng không phải làm không, lòng nghi ngờ của hắn đối với "khả năng" của Vô Ưu cũng ngày càng nặng, chỉ hiềm nỗi chưa tìm được lý do để đem đại phò mã ra chải vuốt từ đầu đến chân vài lần mà thôi.


Lần này khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, hắn không đem tên tiểu tử này ra lăn lộn một trận, hắn liền không họ Lý!


"Nghe nói đợt dịch bệnh này vẫn là phò mã thay hoàng nhi ra mặt dàn xếp..." Lý Thần nhàn nhạt đưa mắt về phía đám thái y, ý bảo họ tiến đến gần: "Vẫn là để phò mã kiểm tra trước đi.."



'


'


'


'


'


Ứ ứ, đừng giục, 200 vote mình mới ngồi vào bàn viết chương tiếp theo mà TT_TT. Ngồi 1 mạch 10 tiếng có hơn rồi đó mấy má TT_TT


Thương mình đi các bạn, vote đi các bạn, comment đi các bạn~~~


Gửi những lời yêu thương đến nhau đi các bạn  T_T


*Poker Face*   *Poker Face*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.