[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 112



Đó là loại khí thế của đế vương, quyết tuyệt duy ngã, không cho bất cứ thứ gì mạo phạm, không cho phép nghi ngờ, tôn ngạo nhìn xuống hết thảy, bất luận là cái gì ở tại trước cỗ khí thế này chỉ có thể miễn cưỡng lựa chọn thần phục. Đây là khí thế của đế vương.

Chính là trong nháy mắt, cỗ khí thế này liền thổi quét cả thế giới, bất luận là Nguyên quốc hay là Đông Li cách bên kia biển. Hai khối đại lục, tại một khắc này, bất luận là người hay động vật, tại một khắc này toàn bộ đều quỳ xuống trên mặt đất. Cho dù là ngươi đang ngủ say, cũng bị cỗ hơi thở này làm cho bừng tỉnh, nằm sấp trên giường, đó là khí thế tới từ linh hồn khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục, đối với chủ nhân của cỗ hơi thở này hành lễ.

Hơi thở chợt lóe rồi biến mất, nhưng mà mọi người vẫn duy trù hành động nằm úp sấp, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại xuất hiện hơi thở cường đại như vậy. Nguyên quốc bên này có người hiểu rõ sự tình, tính phản xạ nhìn về phương hướng của thâm cung kia. Chỉ có người nơi đó mới có được thực lực như vậy, các đại thần gần đây chỉ mới nghe qua truyền thuyết, hoàn toàn hiểu được vì sao các tiền bối sẽ lại e ngại tâm tính của hai vị kia. Không phải bọn họ không e ngại, chẳng qua là còn thiếu vài phần cảm giác chân thật. Nhưng mà giờ khắc này bọn họ bắt đầu noi gương giống các tiền bối, trước kia thập phần e ngại đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.

Mà nhóm đế vương của các quốc gia khác, theo trong cỗ hơi thở này cảm nhận được duy ngã độc tôn chỉ tồn tại độc nhất về đế vương, trong lòng khiếp sợ, hơn nữa bắt đầu hướng tới cảnh giới như vậy. Đặc biệt vị Hoàng đế Đông Li dã tâm bất phàm kia, sau khi đứng lên, trong lòng dựng lên quyết tâm một ngày nào đó cũng sẽ có được khí thế như vậy.

Một cỗ khí thế thình lình xuất hiện này làm cho cả thế giới đều bị ảnh hưởng, nhóm đại chúng không biết nguyên nhân, liền ngay nhóm hoàng thất quan lớn của các quốc gia khác cũng giống nhau, đều tưởng là Thượng đế tức giận, bắt đầu dâng hương cầu nguyện. Hàng loạt các miếu hương khói cường thịnh, khiến người có chuyện thẹn với lòng lại cải tà quy chính, làm nổi lên không ít chuyện tốt.

Đó là chuyện về sau, tạm thời không nói tới.

Quân Hành Tuyệt bùng nổ khí thế, làm cho trừ bỏ Thượng Quan Khiêm ra mọi người toàn bộ quỳ sấp nằm úp xuống. Khí thế vừa thu lại, hết thảy khôi phục bình thường, trừ bỏ mọi người đang quỳ.

Bọn người của Thượng Quan Khiêm ở gần nhất, cũng bị ảnh hưởng lớn nhất, thở phì phò, kiên trì muốn đứng lên. Cho là chật vật như thế, vẫn như cũ cảnh giới nhìn Quân Hành Tuyệt, không có sợ hãi. Trên đời này thứ duy nhất làm cho bọn hắn sợ hãi chính là bị chủ thượng vứt bỏ, bọn hắn sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì, cho dù là tử vong.

“Thật không sai.” Quân Hành Tuyệt có chút tán thưởng nói, cho dù không thích những người hầu này, Quân Hành Tuyệt không thể không thừa nhận, những người này rất không sai. Chủng tộc sẽ không phản bội sao? Có ý tứ.

Quân Hành Tuyệt bắt đầu bước từng bước, hướng về phía Thượng Quan Khiêm đi tới.

“Sẽ không cho ngươi tới gần chủ thượng.” Một người đứng lên, muốn che ở trước mặt của Thượng Quan Khiêm.

“Lui ra, Lôi Nhĩ.” Thượng Quan Khiêm rốt cuộc lên tiếng.

“Dạ, chủ thượng.” Không hỏi nguyên do, Lôi Nhĩ vừa rồi còn muốn đi lên phía trước dừng động tác. Chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân, gã sẽ nghe theo, mặc kệ đây là mệnh lệnh gì, cho dù là gã phải chết, cũng tuyệt không phản đối.

Thật sự là nghe lời. Hoàn toàn không suy nghĩ nguyên nhân đúng hay sai. Quân Hành Tuyệt thấy được một màn này, đối với người hầu đó kết luận. Uy hiếp không lớn. Đây là kết quả đánh giá. Những người này đối với Khiêm tồn tại tâm ái mộ, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Ở trong lòng bọn họ Khiêm tồn tại như tín ngưỡng, hắn cũng từng thiếu chút nữa biến thành như vậy, nhưng mà hoàn hảo, chính mình tỉnh ngộ lại. Đối với người như vậy, Khiêm là tất cả, tất cả quyết định của Khiêm cũng là quan trọng nhất. Không phản bác, cũng không bàn bạc, nhưng mà cũng là loại người không thể lọt vào trong mắt cùng được Khiêm đối đãi, cũng là loại người mà Khiêm sẽ tuyệt đối không yêu. Đối với Khiêm mà nói, y cần chính là người cùng y sóng vai, mà không phải kẻ phụ họa.

Bất quá tuy rằng uy hiếp không lớn, cũng là phiền toái a, phải giải quyết như thế nào đây?

Quân Hành Tuyệt đi tới bên người Thượng Quan Khiêm, vòng tay ôm lấy eo của Thượng Quan Khiêm, tựa đầu vào trên vai của Thượng Quan Khiêm, ngữ khí trầm xuống nói, “Khiêm, đã trễ giờ ăn tối, đều bị hỏng.”

“Vô phương.” Thượng Quan Khiêm một chút cũng không để ý, đối với đồ ăn, y thật sự không quá để ý.

“Ta để ý.” Quân Hành Tuyệt ngữ khí rầu rĩ không vui, hắn hôm nay đã bị đả kích không ít.

Thượng Quan Khiêm chưa trả lời, có khi y thật sự không hiểu chấp nhất của Quân Hành Tuyệt, y cũng không cần đồ ăn, vì sao Quân Hành Tuyệt để ý như thế?

“Hoàng thúc, đây là?” Nhìn tới đám người Sùng đế không có việc gì đang lại đây, làm đại biểu, chủ nhân trước mắt của Nguyên quốc Sùng đế mở miệng. Cho nên nói làm Hoàng đế không tốt, tất cả mọi người phía sau đều lấy đây làm lý do, bắt hắn mở miệng, từng vì thế àm chịu qua không ít tầm mắt bất mãn của phụ hoàng. Ai, cho nên, ai tới đem ngôi vị Hoàng đế này lấy đi a, có hay không có người muốn tạo phản a, hắn sẽ hỗ trợ.

Quả nhiên hắn vừa mới nói, ánh mắt của phụ hoàng liền đảo tới, thực thất thố rụt đầu, phụ hoàng a, ta chỉ là cùng hoàng thúc nói một câu mà thôi. Phụ hoàng như vậy nếu biết hôm nay có một nữ tử đối với hoàng thúc nhất kiến chung tình, phụ hoàng người phải như thế nào đây. Đúng rồi, chuyện này còn chưa có đối với phụ hoàng nói, chờ thời điểm rảnh rỗi một chút sẽ nói cho phụ hoàng.

“Bọn họ là người hầu của ta.” Thượng Quan Khiêm đơn giản giới thiệu.

Người hầu, nguyên lai là người hầu của Tín vương [hoàng thúc]. Phượng Cửu cùng Trấn vương, Lãnh Vô Ngân, Thành vương bình tĩnh nhận xét.

Bầy yêu quái này là người hầu của Tín vương [hoàng thúc]. Đây là ý nghĩ tương đối đơn thuần của An Thịnh, Phương Thiên Hữu, Lạc vương, Hoài vương.

Toàn bộ những người thực lực phi phàm này là người hầu của Tín vương [hoàng thúc]. Đây là ý nghĩ của Sùng đế, Bình vương, Tấn vương, Dương Ưng. Thuận tiện ở trong đầu phân tích một phen ảnh hưởng của sự xuất hiện của những người này, có thể hay không cầm tới sử dụng.

Bọn người hầu của Thượng Quan Khiêm khôi phục sức lực rất nhanh, sau đó toàn bộ đã đứng lên. Nhìn thấy thắt lưng của chủ thượng mình bị người nào đó ôm, trong mắt rõ ràng đều là lửa giận, nhìn chằm chằm gắt gao, hận không thể đem thủ cấp của Quân Hành Tuyệt ra chém.

Đối với tầm mắt như vậy, Quân Hành Tuyệt dường như khiêu khích, ở trên cổ của Thượng Quan Khiêm hôn một chút, đưa tới bọn người hầu càng thêm hung ác, ánh mắt hận không thể đem hắn bầm thây thành vạn đoạn.

“Các ngươi nghe…” Không để ý tới mờ ám của Quân Hành Tuyệt, nhìn thấy ánh mắt lộ ra hung quang của người hầu. Thượng Quan Khiêm nghiêm mặt đối với bọn họ nói.

Chủ thượng lên tiếng, bọn người hầu thu hồi ánh mắt hung tợn đối với Quân Hành Tuyệt, lại quỳ một gối, sùng kính cùng hâm mộ nhìn chủ thượng, chờ nghe theo mệnh lệnh răn dạy của chủ thượng.

“Hắn là Quân Hành Tuyệt, là đồng bạn được ta tán thành, một thành viên của Vô Xá. Mệnh lệnh của hắn chính là của ta, làm trái ngược với hắn, chính là làm trái ngược với ta.” Sau đó Thượng Quan Khiêm lộ ra hắc ám của y, chỉ nhằm vào những người ở trong này, cùng quyết tuyệt duy ngã của Quân Hành Tuyệt mới vừa rồi giống nhau, lại càng thêm phần cuồng ngạo. Quân Hành Tuyệt khí thế là đế vương làm cho mỗi người tâm phục khẩu phục, Thượng Quan Khiêm khí thế như vậy chính là làm cho người ta phát ra khiếp đảm sợ hãi từ nội tâm, đó là hắc ám thuần túy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tưởng tượng được, không phải sát ý, không phải ác ý, chỉ là hắc ám thuần túy, tàn khốc vô cùng.

Trừ bỏ Trấn vương đã thấy qua một lần ra, những người khác ở đây rốt cuộc cũng được chứng kiến sự khủng bố của Thượng Quan Khiêm từ lời nói của Trấn vương. Không cần Thượng Quan Khiêm triển lộ ra lực lượng, chính là cỗ khí thế này khiến người ta sợ hãi. Đây mới là Thượng Quan Khiêm chân chính. Ngay cả linh hồn đều khủng bố run rẩy.

Bọn họ sợ hãi run rẩy, mà người hầu của Thượng Quan Khiêm trong mắt lộ ra sùng kính, đây là chủ thượng của bọn họ.

“Dạ, chủ thượng.” Không có bất mãn, chỉ là tôn sùng. Bất luận vừa rồi phát sinh qua cái gì không hài lòng, ở sau khi chủ thượng cho hay, địa vị của nam nhân này đã không còn giống như trước. Đối với nam nhân này bọn họ sẽ đối đãi giống như với ba vị đại nhân khác, có thêm tôn sùng, cho dù có điều bất mãn hắn đối với chủ thượng động thủ cước. Bọn họ tán thành cũng chỉ có một người, đối với hành vi không tốt này vẫn sẽ khó chịu. Đương nhiên bọn họ sẽ không nói thêm gì. Đây là quyết định của chủ thượng, chỉ cần là quyết định của chủ thượng, không có không đúng; mệnh lệnh của chủ thượng chỉ có phục tùng, có không thứ khác; nghi ngờ tuyệt đối sẽ không tồn tại.

Hơn nữa nam nhân này đủ mạnh, có tư cách đứng bên người của chủ thượng.

“Tham kiến Quân Hành Tuyệt đại nhân.” Người hầu tham kiến vị tân đại nhân này, là người có tư cách ra mệnh lệnh cho bọn họ.

Quân Hành Tuyệt không chút để ý khoát tay, trong mắt những người này đã không còn sát ý, chỉ là bất mãn đơn thuần, đối với hành động của hắn mà bất mãn.

“Khiêm, ta lại đi làm bữa tối một lần nữa, ngươi chờ.” Quân Hành Tuyệt lưu luyến bỏ tay ra.

“Quân Hành Tuyệt đại nhân, bữa tối chúng ta tới chuẩn bị là được.” Một trong số những người hầu mở miệng, việc nấu cơm này là để bọn họ làm.

“Không cần.” Quân Hành Tuyệt cự tuyệt, “Đồ ăn hàng ngày của Khiêm có ta làm, các ngươi không cần nhúng tay. An Thịnh, nói cho bọn họ quy củ.” Đối với An Thịnh đang trốn sau mọi người ra lệnh, Quân Hành Tuyệt đi vào phòng bếp, giằng co vừa rồi cũng không có đem phòng bếp hủy hoại, hơn nữa hắn nấu cơm sẽ không chỉ chuẩn bị một phần nguyên liệu.

“Dạ.” An Thịnh vẻ mặt đau khổ, ngoan ngoãn đi tới trước mặt bầy yêu quái này.

“Diêm La, ngươi an bài bọn họ.” Sự tình giải quyết xong, Thượng Quan Khiêm rời đi nơi này. Ở sau lúc y rời đi, trong đám người hầu nhanh chóng đi ra vài người, đi theo phía sau của y, cùng nhau rời đi.

“Dạ, chủ nhân.” Diêm La lĩnh mệnh.

Đám người Trấn vương nhìn lẫn nhau, đối với nhóm người giống như yêu quái này, bọn họ có chút tò mò, cho nên ở lại.

“Cái kia, ta là An Thịnh, là đại tổng quản của nơi này.” An Thịnh sợ hãi nói, cùng với thân hình tròn vo của hắn một chút cũng tương xứng.

Một đám người mỹ mạo cùng một quả cầu tròn xoe, tình hình này làm cho người ở một bên có chút buôn cười. Phương Thiên Hữu cùng Lạc Vương đã không có phong độ cười ra tiếng.

Nhóm người này không có trả lời, chính là đạm mạc liếc mắt nhìn An Thịnh một cái, sau đó quay đầu đi nơi khác, ý tứ chúng ta không muốn nói chuyện với ngươi, trong mắt cỗ miệt thị kia rõ ràng có thể thấy được.

Không tức giận, ta không tức giận, loại ánh mắt này ta nhìn qua rất nhiều rồi. An Thịnh tự mình an ủi, thực lực so với hắn mạnh hơn, hắn chỉ có thể nhịn.

“Nơi này…” Diêm La bắt đầu đối với những người này nói ra vị trí hiện tại, cùng với công việc hạng mục cần chú ý.

Những người này nghe lời thu hồi lại đặc trưng của mình, màu tóc cùng màu mắt biến đen. Có thể vượt qua không gian, lại là vì để thuận lợi nên chuyển biến đặc trưng, thủ đoạn nhỏ như vậy, tất cả mọi người đều làm được.

Lúc An Thịnh bắt đầu giới thiệu quy củ nơi này, những người này lập tức đối với Diêm La phối hợp, vừa nhìn chính là vô cùng không chuyên tâm nghe, làm cho sợ hãi trong lòng của An Thịnh biến thành phẫn nộ. Nhưng tới những công việc hạng mục chú ý của Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt, những người này lập tức còn thực sự ghi nhớ, thậm chí còn có người không biết lấy từ đâu ra giấy bút, ghi chép xuống.

Nói xong, An Thịnh liền mang bọn họ đi tham quan kiến trúc kết cấu của Ám Cung. Mà có vài người ở lại chỗ này chờ Quân Hành Tuyệt đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.