[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 71



Khí thế đột nhiên bạo khởi quét ngang cả đại điện, những người vốn đã mất hết sức lực ngã trên mặt đất đích, võ công cao cường còn có thể đứng, chủ mưu Hạ Nhị Hà, bọn thị vệ không có ý thức như con rối toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, bởi vì khí thế đột nhiên bạo khởi này, thâm trầm mà băng lãnh, tựa như lưỡi dao sắc bén quét qua da thịt mỗi người, khiến cho nội tâm sợ hãi, linh hồn đông lại, thân thể không khỏi run rẩy.

Thần sắc Quân Hành Tuyệt nghiêm lại, biểu tình nhàn nhã hoàn toàn biến mất, một mảnh băng hàn, dám bảo hắn giết Khiêm, chết một vạn lần cũng không đủ, giật giật ngón tay, Quân Hành Tuyệt muốn đem Hạ Nhị Hà lăng trì từng chút từng chút một. Nhưng một bàn tay hoàn mỹ trắng nõn đặt lên tay hắn. Không cần xem, Quân Hành Tuyệt cũng biết bàn tay này là của ai, trên thế giới này chỉ có một người có thể dễ dàng tiếp cận hắn như thế mà hắn không phát hiện.

Thượng Quan Khiêm từ trong tấm kính đã thấy được toàn bộ, lúc thấy Quân Hành Tuyệt muốn giết Hạ Nhị Hà y mới đến ngăn cản, không phải thương tiếc, mà là Hạ Nhị Hà không thể chết được, y muốn nàng phải sống để chịu tội.

Những chuyện Hạ Nhị Hà trải qua trong lãnh cung y toàn bộ đều biết, vốn vào ngày hôm đó sẽ quyết định trừng phạt Hạ Nhị Hà, thế nhưng sau lại nhìn thấy Hạ Nhị Hà mờ ám, giết Mai phi. Y không động thủ, y muốn nhìn xem nàng còn có thể làm gì, khơi mào chiến tranh, mưu kế nho nhỏ của Quân Thường Hằng y đều nhìn thấy, sau lại nhận ra đây vừa vặn là một cơ hội, y cùng Quân Hành Tuyệt nên có một kết thúc.

Về phần Hạ Nhị Hà nàng bị cường bạo, y cũng biết, này cũng không phải cố ý an bài, y rời đi Tín vương phủ, Quân Hành Tuyệt đem toàn bộ lực lượng đi tìm y, phòng vệ hậu cung giảm đi, thị vệ không cẩn thận tiến vào hậu cung, nhìn thấy Hạ Nhị Hà, bị sắc đẹp dao động, tuy rằng An Thịnh cùng Quân Hành Tuyệt sau đó cũng biết, An Thịnh vốn muốn ngăn lại, dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, chính là Quân Hành Tuyệt nói không cần, bởi vì y mất tích, tâm tình Quân Hành Tuyệt vốn đã không tốt, hơn nữa Hạ Nhị Hà càng thê thảm càng tốt, Quân Hành Tuyệt ngầm đồng ý cho hành động của bọn thị vệ. Sau đó nhìn nàng oán hận, nàng câu dẫn bọn thị vệ cường bạo nàng tìm đến dược vật chế tạo mê hương cùng Hương Con Rối, từng xem qua bảng điều phối hai thứ kia y sao lại không biết mấy thứ dược vật được đưa tới là để điều chế cái gì, y muốn nhìn xem, nàng còn có thể làm ra cái dạng phong ba gì. Làm nhiều như vậy, chỉ là muốn y chết sao không? Nữ nhân a, thật sự là kỳ quái, đâu phải y phụ nàng, nàng lại đi trả thù y.

“Ngươi muốn ta chết.” Thanh âm ôn hòa vang lên trong đại điện, giảm bớt khí thế khủng bố vừa rồi.

Nghe thanh âm đó, Hạ Nhị Hà ngẩng đầu lên, ngoan độc nhìn người vừa xuất hiện ở đại điện, chính là người này đã làm cho nàng mất đi hết thảy.

Khí thế khủng bố biến mất, các đại thần dần có khí lực cũng lần lượt ngẩng đầu, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh long ỷ, khí chất ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa, trù y (quần áo bằng lụa) đơn giản màu trắng mặc ở trên người, thanh nhã cao hoa, khiến cho người ta vừa thấy đã khó quên.

Quân Thường Hằng thở dài, từ trên mặt đất đứng dậy, Hoàng thượng thực lực thật sự mạnh hơn, chỉ là khí thế thôi mà đã khiến cho ông quỳ gối trên mặt đất. An Thịnh cũng đứng lên, một lần nữa đứng thẳng ở bên người Hoàng thượng, nhìn hết thảy tình huống bên dưới bậc thềm.

Bọn thị vệ ngớ ngẩn vẫn cứ dại ra trên mặt đất, vài đại thần có chút thông minh thừa dịp này trốn ra xa chút. Thủ phạm Hạ Nhị Hà thì cứ ngoan độc nhìn Tín vương.

Quân Hành Tuyệt đứng dậy, để cho Thượng Quan Khiêm ngồi trên long ỷ, các đại thần vậy cho dù đang trong tình huống nguy hiểm như thế cũng khiếp sợ không thôi, long ỷ kia không phải người bình thường có thể ngồi nha, mà Hoàng thượng lại để cho Tín vương ngồi trên  long ỷ. Mọi người bị chuyện này dọa chẳng kịp phản ứng thêm chút gì nữa, quên nói chuyện luôn, chỉ ngơ ngác cứ thế mà nhìn.

“Túy Hồng Trần, Hương Con Rối. Hai thứ này ngươi dùng không tồi.” Thượng Quan Khiêm ngồi trên long ỷ nhìn Hạ Nhị Hà đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói.

“Đúng vậy, ngươi không thể ngờ được đi, ta lại nhớ rõ thế, đáng tiếc ngươi không có giải dược.” Hạ Nhị Hà đắc ý, chỉ cần không có giải dược, những đại thần này sẽ vẫn không có sức lực, cao thủ như Quân Hành Tuyệt, Quân Thường Hằng cũng sẽ mất đi võ công, đám thị vệ vẫn sẽ trong tình trạng ngẩn ngơ này.

“Thực tự tin, đáng tiếc, với ta mà nói thì thứ này không cần đến giải dược.” Về sự tự tin của Hạ Nhị Hà, Thượng Quan Khiêm không cho là đúng. Năm đó quả thật không có, thế nhưng khi ở trong Ma Phương thì y đã chế tạo thành công rồi.

Phất tay một cái, không cần giải dược mà các đại thần trúng Túy Hồng Trần cũng đã cảm thấy khí lực đang quay trở về với mình, Quân Thường Hằng cùng An Thịnh cũng cảm giác được nội lực đang hồi phục, đám thị vệ bị ngẩn ngơ cũng có phản ứng, chuyện vừa xảy ra bọn họ nhớ rất rõ ràng, sợ hãi bỏ binh khí xuống, quỳ trên mặt đất mà run rẩy.

Quân Hành Tuyệt nhìn các đại thần đang lục tục đứng dậy, ngồi ở bên người Thượng Quan Khiêm. Ý cười bất cần đời lại quay trở về trên khuôn mặt.

Sắc mặt Hạ Nhị Hà thật khó coi, thất bại, y sao có thể giải được, năm đó lúc xuất cốc, y rõ ràng vẫn còn đang nghiên cứu.

“Hoàng thượng, thần có tội.” Dự Quốc công sau khi đứng lên lại quỳ gối trên mặt đất, có một nữ nhi lớn mật dám che trời như vậy sao có thể không có tội đây? Nhưng cho dù như thế, ông cũng muốn tìm một con đường sống cho nàng, “Cựu thần dạy nữ nhi không nghiêm, gây nên đại họa như sấm, thần biết tội, Hoàng thượng muốn phạt cựu thần như thế nào cựu thần cũng không một câu oán hận, xin Hoàng thượng nghĩ đến tấm lòng của thần đã phục vụ suốt hai triều, đừng truy cứu người nhà của thần, xem như cựu thần vô liểm sỉ lần nữa, xin Hoàng thượng tha cho tánh mạng của tiểu nữ.” Dự Quốc công bi thiết nói, một vị cựu thần trung thành như vậy chỉ vì một nữ nhi bất hiếu mà dùng công lao, danh dự cả đời đổi lấy một đường sống cho người nhà. Thật quá sức đáng tiếc.

“Không cần cha cầu, hai người đó mới là kẻ lớn mật một tay che trời, cha còn cầu bọn họ làm chi?” Nghe thấy lời Dự Quốc công nói, Hạ Nhị Hà liền thét lên, phụ thân vì nàng mà làm như vậy, nàng rất cảm động, nhưng hai người kia không phải cũng vậy sao? Cả gan che trời, nàng làm sao so được với hai người này?

“Thượng Quan Khiêm, ngươi nói xem Hoàng thượng tốt với ngươi là vì sao?” Hạ Nhị Hà nhìn Thượng Quan Khiêm đang ngồi trên long ỷ, trào phúng nói.

“Vì sao?” Thượng Quan Khiêm tiếp lời của nàng, hỏi. Ý cười trên khóe môi Quân Hành Tuyệt càng rõ thêm vài phần, nếu là trước kia hắn sẽ khiến cho Hạ Nhị Hà lập tức im miệng, nhưng hiện tại không cần, cả thiên hạ biết thì đã sao.

Quân Thường Hằng thở dài, An Thịnh có chút khẩn trương, hai người này đều biết Hạ Nhị Hà muốn ám chỉ điều gì. An Thịnh quát lớn, “Lớn mật, Hạ Nhị Hà âm mưu tác loạn, thị vệ còn không mau bắt nàng.”

Đám thị vệ đang quỳ trên mặt đất nghe thấy một cơ hội để lập công chuộc tôi vậy thì sao có thể bỏ qua, lập tức nghe lệnh tiến lên.

Hạ Nhị Hà không sợ, nàng thét lớn, “Bởi vì ngài yêu ngươi, ngươi có biết không? Hoàng thượng yêu ngươi, ha ha ha, ngươi không thể tưởng được đi, một người nam nhân yêu ngươi, hơn nữa còn là đệ đệ của ngươi. Ha ha ha, nghịch luân bội đức, thiên lý không thể tha, ha ha ha ha.”

Ngoại trừ những người đã biết từ trước, trong đại điện chỉ có tiếng cười càn rỡ của Hạ Nhị Hà, tất cả mọi người đều bị tin tức này dọa sợ. Sau đó lại nghĩ rằng đây là Hạ Nhị Hà bịa đặt ra, mọi người đều biết Hoàng thượng không hảo nam sắc, Hạ Nhị Hà nhất định là đang cố ý đặt điều nói xấu.

Có đại thần muốn tranh công bắt đầu mắng chửi.

“Lớn mật, ý đồ mưu phản không nói, còn nói xấu Hoàng thượng cùng Tín vương.”

“Đúng vậy.” Một giọng khác phụ họa.

“Các ngươi còn không mau đi bắt nàng.” Một giọng khác nhắc nhở đám thị vệ còn đang sững sờ.

Bọn thị vệ tiến lên, Hạ Nhị Hà giãy dụa.

Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt ngồi trên long ỷ thượng nhìn trò hay, An Thịnh khẩn trương nhìn chằm chằm, sợ hãi Hạ Nhị Hà sẽ nói ra cái gì, Quân Thường Hằng lắc đầu. Các đại thần thì biểu diễn lòng trung thành.

“Thả nàng.” Thanh âm Thượng Quan Khiêm ôn hòa vang lên, không cho phép người khác cãi lại.

Thị vệ dừng lại, nhưng cánh tay kềm chặt Hạ Nhị Hà không buông ra. Hạ Nhị Hà đắc ý ngẩng đầu, muốn nhìn xem sắc mặt Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt thay đổi ra sao. Nàng biết Thượng Quan Khiêm tuyệt đối khiếp sợ loại chuyện như vầy, mà Hoàng thượng, khi nàng phát hiện thì ngài ấy vẫn còn đang che giấu tình cảm của mình, bị nàng giáp mặt bóc trần sắc mặt cũng sẽ khó coi đi.

Thế nhưng hai khuôn mặt nàng nhìn thấy khi ngẩng đầu lên lại không có một chút thần sắc khiếp sợ, một người ôn hòa, một người thâm trầm khó lường, nhưng ánh mắt nhìn nàng đều là khinh thường, tựa như đang nhìn một trò khôi hài.

“Ra là ngươi nói chuyện này a, ta biết rồi.” Thượng Quan Khiêm không chút nào để ý đến chuyện mức độ ảnh hưởng của lời mình vừa nói ra đối với tất cả mọi người ở đây.

“Ngươi... biết... rồi.” Hạ Nhị Hà không dám tin mở miệng, y nói y biết.

“Không lâu sau khi Tuyệt phát hiện ra tình cảm của mình với ta, ta đã biết.” Thượng Quan Khiêm nói không chút nào để ý, “Còn nữa, ta là cố ý để cho ngươi biết tình cảm của Tuyệt dành cho ta.”

“Khiêm. Ra lúc đó ngươi là cố ý a.” Quân Hành Tuyệt nhớ lại cái ngày mà tay Khiêm chạm vào tóc mai của hắn, cả một đêm hắn không ngủ cứ cười ngu ngơ, tay thì không ngừng vuốt ve phần tóc mai đó.

“Ngươi..... các ngươi... các...” Hạ Nhị Hà nghe hai người nói, cảm thấy nó thân mật hơn trước đây rất nhiều.

“Ngươi muốn tình yêu của Quân Hành Tuyệt, ta khiến cho ngươi biết rằng ngươi vĩnh viễn cũng không đạt được nó, Hạ Nhị Hà, đây là trả thù ta dành cho ngươi.” Thượng Quan Khiêm tàn nhẫn nói.

“Ngươi cố ý để cho ta biết.” Hạ Nhị Hà không thể ngờ được.

“Đúng vậy.” Thượng Quan Khiêm mỉm cười gật đầu.

“Không, không. Chuyện đại nghịch bất đạo như thế này ngươi không có khả năng biểu hiện thoải mái như thế.” Hạ Nhị Hà không tin, nàng không tin.

“Đại nghịch bất đạo? Ha ha ha ha.” Nghe Hạ Nhị Hà nói, Quân Hành Tuyệt nở nụ cười, từ ngữ này thực quen thuộc, hắn trước kia chính là vì mấy từ đó mà che giấu tình cảm đối với Khiêm. “Từ này thật đáng ghét.” Cực kì đáng ghét. “Hạ Nhị Hà, còn có, tất cả mọi người ở đây nghe cho rõ, ta, Quân Hành Tuyệt yêu Thượng Quan Khiêm, tuyệt không hối hận.” Quân Hành Tuyệt ngạo nghễ tuyên bố.

Đến đó, đại điện im lặng một hồi, sau đó lập tức loạn cả lên. Ngất xỉu có nè, đỡ người có nè, quỳ xuống muốn khuyên ngăn cũng có. Những người ở cạnh Quân Thường Hằng thì giữ chặt lấy Quân Thường Hằng nhờ ông khuyên nhủ Hoàng thượng, nhưng Quân Thường Hằng chỉ im lặng.

“Ồn quá.” Thượng Quan Khiêm không thích quang cảnh ồn ào như vậy, nhíu nhíu mi.

Vừa thấy ái nhân nhíu mày, Quân Hành Tuyệt lập tức phát ra lãnh khí trấn trụ toàn bộ điện để cho cả điện im lặng bớt. Thượng Quan Khiêm cười nhìn Quân Hành Tuyệt như đang khen ngợi. Quân Hành Tuyệt lập tức tâm hoa nộ phóng, tươi cười trên mặt càng sáng lạn vài phần.

Khiến cho những người lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng cười như thế lại bị kinh hách.

Thượng Quan Khiêm đứng lên, Quân Hành Tuyệt cũng đứng lên theo, hai người bước xuống bậc thang, tiêu sái đến trước mặt Hạ Nhị Hà.

Nhìn Hạ Nhị Hà chật vật trước mặt mình, ý cười của Thượng Quan Khiêm vẫn không thay đổi, “Ngươi chọn lựa khơi mào chiến sự Viêm Quốc cùng Nguyên Quốc, muốn thiên hạ hỗn loạn. Ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện này đã không có khả năng nữa rồi.”

Hạ Nhị Hà không hiểu.

” Mười vạn đại quân Viêm Quốc đã bị ta giết, một người cũng không chừa.” Thượng Quan Khiêm cười mà nói chuyện hết sức tàn khốc. “Hơn nữa Viêm Quốc trong hôm nay sẽ diệt quốc.”

Hô hấp của mọi người trong đại điện như lập tức ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.