Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 104: Người Mẹ Đến Tìm




Phải mất một tuần chân của Dương Ái Vân mới có thể đi lại được bình thường, tuy nhiên chỉ có thể đi chậm rãi không thoăn thoắt như bình thường được.

Thế nhưng cô lại chẳng buồn bã vì điều này.

Ngược lại cuộc sống lại có chút an nhiên hiếm thấy.
Ban ngày thì cùng Sầm Cảnh Đình đánh đàn nói chuyện phiếm đến buổi tối lại đắp chăn ngắm sao, ôm nhau ngủ.
Sầm Cảnh Đình vì cô bị thương mà ngoan ngoãn nghe lời, sai gì làm nấy, chỉ mỗi tội vẫn còn hơi kiệm lợi.

Có điều tính đến thời điểm hiện tại hai người đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc này hai người đang ngồi uống trà chiều thì một người hầu vội vàng chạy đến: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”
Dương Ái Vân đang vừa uống trà vừa ngắm dung nhan người trước nghe tiếng gọi không khỏi nhíu mày, quay sang nhìn cô hầu mồ hôi nhễ nhại hỏi: “Có chuyện gì hấp tấp như thế?”

Cô hầu vừa thở hổn hển vừa nói: “Thưa cô, bên ngoài cổng lớn có một người phụ nữ tự xưng là mẹ của cô đang làm ầm ĩ lên một hai muốn, muốn gặp cô.”
Dương Ái Vân nghe vậy ngưng thần vài giây, tách trà đang cầm trong tay rơi thẳng xuống đất vang lên một tiếng kêu lớn.
Cô không hề để ý đến chuyện này, não quay vòng vòng, đôi mắt thất thần.
Mẹ cô đến đây? Chuyện này làm sao có thể, bà ấy không phải đã rời khỏi đây rồi sao? Cô thầm nghĩ trong đầu khả năng quay lại của bà ấy là rất thấp nhưng nghe tin bà ấy tìm mình cô lại chẳng thể nghĩ được gì.
Bên này Sầm Cảnh Đình tuy không nhìn được vẻ mặt của cô nhưng nghe tiếng tách trà rơi anh cũng chợt nhíu mày, đợi hồi lâu không nghe cô lên tiếng anh mới cất lời: “Dương Ái Vân, cô…”
Ba chữ không sao chứ chưa kịp thốt ra thì Dương Ái Vân chợt đứng thẳng dậy nói: “Cảnh Đình, tôi phải đi xem một chút, anh không muốn ở đây thì về phòng trước, tôi sẽ quay lại sau.”
Dứt lời Dương Ái Vân có chút vội vàng rời đi, thế nhưng vì chân chưa khỏi hẳn nên đi có chút chậm, Sầm Cảnh Đình trầm mặc vài giây lại phân phó: “Phong Đại, cậu đi theo cô ấy.”
“Nhưng còn cậu?” Phong Đại có chút chần chừ, Khải Nam không có ở đây mà những người khác thiếu gia lại không muốn họ đến gần, hắn mà đi thì thiếu gia biết làm sao?
Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói: “Không cần lo cho tôi, chân của Dương Ái Vân chưa khỏi hắn cần có người bên cạnh cậu đi đi.”
Biết thiếu gia đang lo cho thiếu phu nhân Phong Đại dù còn do dự cũng không dám cãi lời, vội vã đi theo.
Chỉ còn lại mỗi Sầm Cảnh Đình, anh không khỏi bất an trong lòng, trước đó anh cũng đã điều tra qua về Dương Ái Vân, ngoài người dì kia ra cô đúng là có một người mẹ ruột nhưng bà ta lại là một kẻ nghiện cờ bạc.

Lúc trước ông nội đã sắp xếp cho bà ta rời đi tại sao lại lúc này lại xuất hiện, còn muốn gặp Dương Ái Vân?
Sầm Cảnh Đình lâm vào trầm tư thì Dương Ái Vân đã đi ra gần tới cổng biệt thự.

Chưa đến nơi cô đã nghe thấy tiếng mẹ mình quát tháo ầm ĩ.
“Các người dựa vào cái gì mà không cho tôi vào, tôi đã nói rồi con gái tôi là thiếu phu nhân của nhà họ Sầm, đại thiếu gia của các người còn gọi tôi là mẹ vợ đấy, các người không cung kính mời tôi vào cũng thôi đi còn dám cản đường hả?”
Mấy vệ sĩ nghe được lời này vẫn mặt lạnh như tiền, một người lên tiếng: “Đợi thiếu phu nhân đến xác minh chúng tôi sẽ cho bà vào, nơi đây không phải ai muốn đến thì đến.”
“Được, được thôi các người chờ mà xem, đợi đến khi con tôi ra các người phải xin lỗi tôi vì hành động vô phép này.” Người phụ nữ có chút đắc ý vênh mặt.
Đúng lúc này một giọng nói cũng vang lên: “Mẹ, mẹ làm gì ở đây.”

Người phụ nữ đang giằng co với vệ xí nhìn thấy Dương Ái Vân đi đến lập tức vui vẻ ra mặt: “Vân, Vân, mẹ ở đây, mẹ ở đây, con mau ra đây đón mẹ vào trong, bọn họ không cho mẹ vào.”
Dương Ái Vân một mạch đi đến không ngờ lại chứng kiến cảnh này, cô hít sâu một hơi mới tiến tới chỗ người phụ nữ ăn mặc có chút lôi thôi xộc xệch đằng kìa.

Đến giờ cô vẫn không thể tin được mẹ lại đến tìm mình.
Dương Ái Vân đến trước mặt người phụ nữ bà ta lập tức ôm chầm lấy cô khóc lóc: “Vân ơi, cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con, con có biết mẹ nhớ con lắm hay không?”
Nhớ? Cô nghe được từ này khuôn mặt trầm xuống, bà ấy có thật sự nhớ cô hay không trong lòng cô biết rõ.
Dương Ái Vân được vòng tay mẹ ôm ấp chẳng cảm thấy chút ấm áp chỉ cảm thấy lồng ng.ực như muốn thắt chặt, đối với người mà cô gọi là mẹ này từ lâu đã không có cảm tình gì.
“Mẹ đến đây làm gì?” Cô kìm giọng hỏi.
Người phụ nữ hơi khựng lại một chút lại nhanh chóng bảo: “Con hỏi gì lạ vậy, lâu ngày không gặp mẹ muốn đến thăm con cũng không được sao? Lẽ nào con ăn sung mặc sướng rồi lại quên người mẹ này?”
“Mẹ đi theo con.” Dương Ái Vân đột nhiên kéo người phụ nữ ra khỏi cổng biệt thự.
Bà ta la oai oái: “Con dẫn mẹ đi đâu thế hả? Không cho mẹ gặp con rể sao?”
Đám người đứng ở cổng nhìn thấy cảnh này không hiểu chuyện gì, Phong Đại muốn đi theo lại bị ánh mắt của cô nhìn qua, ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng khiến hắn không dám bước thêm nữa.
Dương Ái Vân kéo mẹ mình ra một đoạn xa mới dừng lại, cô thở phì phò quay người đối diện với bà.
“Mẹ nói thật đi, mẹ đang ở Canada tại sao lại quay về đây còn đi tìm con? Chẳng phải lúc con đồng ý gả thay cho Dương Ái Linh chúng ta đã nó rõ ràng rồi sao, đời này con không muốn gặp mẹ nữa.”
“Sao con có thể nói với mẹ như thế, dù con có phủ nhận thế nào mẹ cũng là mẹ của con đấy, bây giờ con ở nhà cao cửa rộng làm thiếu phu nhân rồi lại phủi sạch quan hệ với mẹ sao? Con không sợ người ta đàm tiếu à?” Người phụ nữ lanh lảnh nói, cứ như người trước mắt không phải con gái ruột bà ta.

“Đàm tiếu sao? Mẹ có biết lúc mẹ bỏ con mà đi con đã nghe bao nhiêu lời đàm tiếu không? Mẹ có hiểu một đứa trẻ không có mẹ ở bên cạnh sẽ phải chịu những gì không?” Dương Ái Vân lạnh lùng chất vấn mẹ mình.
Bà Hằng nhất thời á khẩu, không nói được gì, đợi vài giây sau mới thút thít nói: “Vân, con tha thứ cho mẹ, ngày đó mẹ cũng chỉ bất đắc dĩ mới bỏ đi thôi.”
“Vậy mẹ nói con nghe cái bất đắc dĩ của mẹ là gì?” Cô đè giọng hỏi, bà ấy bỏ cô đi giờ nói bất đắc dĩ là xong sao?
Bà Hằng liếc nhìn con gái, ánh mắt không khỏi rơm rớm nước mắt: “Hồi đó mẹ còn trẻ vẫn cần tình yêu của một người đàn ông nhưng ba con lúc đó lại bận bịu không quan tâm đến mẹ, mẹ cảm thấy trong lòng cô đơn trống trải, lúc này ông Hoàng xuất hiện, ông ấy cho mẹ những thứ mẹ đang mong cầu, cho nên mẹ mới trót dại đi theo ông ta.

Nào ngờ ông ta lại là một thằng khốn nạn ra vẻ đạo mạo, nghiện cờ bạc còn muốn lôi mẹ vào con đường đó, cho nên mẹ mới…”
“Đủ rồi, mẹ đừng khóc lóc kêu ca với con, đây là con đường mẹ chọn thì mẹ tự gánh lấy.” Dương Ái Vân không nhịn được ngắt lời bà.
“Vân, con đừng như thế, bây giờ mẹ chỉ còn con mà thôi.” Bà Hằng bắt lấy tay cô tha thiết nói.
Dương Ái Vân chỉ cười mỉa: “Con hỏi lần cuối mẹ đến gặp con có chuyện gì? Nếu mẹ không nói con sẽ mặc kệ mẹ.”
Dứt lời cô toan rời đi thì bị bà Hằng bắt lấy cánh tay: “Con đừng đi, mẹ nói, mẹ nói.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.