Sầm Cảnh Đình vẫn không nhúc nhích Dương Ái Vân gần như rơi vào thất vọng, cô đã giải thích rồi anh không tin cô biết làm sao?
Thế nhưng Dương Ái Vân trong lòng không cam đột nhiên đẩy mạnh người đàn ông xuống giường rồi đè lên người anh.
Sầm Cảnh Đình bất ngờ bị đẩy không khỏi nghi hoặc hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Làm gì?" Dương Ái Vân nhếch môi: “Đương nhiên là bá vương ngạnh thượng cung.”
Cô lại đưa tay lên nâng cao cằm anh nói: "Giải thích anh không tin, cho anh chứng minh anh cũng không động, vậy thì em đành chủ động thôi, Sầm Cảnh Đình, hôm nay em nhất định phải ăn sạch anh, dù anh có dãy dụa cũng vô ích, em không chiếm được anh em sẽ không làm vợ anh nữa, như ý anh muốn em sẽ rời khỏi đây.”
Dương Ái Vân hùng hồn tuyên bố, nói rồi cô không để Sầm Cảnh Đình có cơ hội phản kháng đã hôn lên môi anh, hôn đến khi thỏa mãn lại từ từ di chuyển môi xuống yết hầu của anh hôn dọc theo sự lên xuống của nó.
Thân thể Sầm Cảnh Đình như bị điện giật run lên một cái, khàn giọng nói: “Dương Ái Vân, mau dừng lại.”
“Im miệng, anh đừng nói gì hết, ngoan ngoãn hưởng thụ đi, em sẽ cho anh biết tiếng rên thực sự của em là thế nào.” Dương Ái Vân nói trong tức giận.
“Cô…” Sầm Cảnh Đình tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao, anh chỉ biết nắm chặt bàn tay.
Dương Ái Vân chơi đùa với yết hầu của người đàn ông một lúc lại tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của anh ra sờ s0ạng một hồi rồi vờn lấy “hạt đậu đỏ” trước ngực anh, thậm chí là ngậm lấy.
Đôi môi nóng bóng của cô khiến Sầm Cảnh Đình xém chút bất thốt lên lại cố nhịn, trầm giọng nói: “Dương Ái Vân, đủ rồi.”
Hai tay anh nắm chặt ga giường, cô đúng là biết k1ch thích anh.
“Sao mà đủ, Sầm Cảnh Đình, đây là anh lựa chọn, ai bảo anh không tin em, em chỉ có thể chứng minh cho anh thấy mà thôi.
Anh hãy cảm nhận đi, em chỉ khát khao anh, anh còn nghi ngờ em gian díu với người đàn ông khác sao? Anh đúng là không có lương tâm.”
Dương Ái Vân vừa tức giận vừa đau lòng không ngừng liến thoắng: “Sầm Cảnh Đình, anh là đồ khốn, không cho em làm gì anh lại nghi ngờ em cùng người đàn ông khác, anh nói đi, muốn em thế nào đây?”
Cô dứt lời lại tiếp tục muốn tháo thắt lưng của anh, thế nhưng Sầm Cảnh Đình đã nhanh chóng ngăn lại: “Dương Ái Vân, thế là quá đủ rồi, tôi không cần chứng minh.”
Dương Ái Vân khựng lại vài giây, kìm giọng hỏi: “Ý anh là gì? Cho dù em có nói gì, làm gì đi chăng nữa cũng không thể lấy được lòng tin của anh đíng không? Sầm Cảnh Đình, anh có nói lý không, em đã làm đến mức này rồi anh còn…”
Nước mắt cô từng giọt rơi trên ngực anh, Sầm Cảnh Đình cảm nhận rõ rệt sự nóng bỏng, anh đưa tay lên ôm lấy đầu cô ghì vào người mình.
“Dương Ái Vân, bình tĩnh đã nào hãy để tôi nói."
Nghe vậy Dương Ái Vân phút chốc lặng thỉnh, cô hơi nâng mắt nhìn anh nhưng không thể nhìn ra tâm tư trong lòng người đàn ông này, trái tim càng thêm rối bời.
Sầm Cảnh Đình thấy cô đã im lặng mới lên tiếng: “Khi nghe đoạn video có giọng nói của em trái tim tôi gần như chết lặng, trong lòng hoài nghi, không tin người đang r3n rỉ đó là em, tôi sợ mình bị phản bội lần nữa, tôi gọi em không được trong đầu lại bất giác xuất hiện hình ảnh em cùng người đàn ông khác đang vui vẻ với nhau, tôi không biết mình nên làm gì, càng không xác định được đó có phải là em hay không.”
(PS: Đoạn này xin chính thức được phép đổi xưng hô của nam chính, nhưng trước mắt là Tôi- Em nhé! Mình sẽ dựa vào hoàn cảnh và cảm xúc của nhân vật để đổi)
Anh chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, giọng nói có năm phần kìm nén và bất lực nhưng nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.
Bởi vì cuối cùng anh cũng có thể nói cùng cô.
"Ái Vân, tôi đã sớm nhận ra lòng mình cho nên khi nghe em ở cùng người đàn ông khác tôi đã không thể nào kìm được sự thất vọng.
Lúc đó tôi chẳng suy xét được nhiều, nhất là khi tiếng r3n rỉ của em cùng người đàn ông khác còn vang bên tai tôi, nó như kim châm đâm vào trái tim tôi vậy.”
Vòng tay của anh khẽ siết lấy cô như biểu thị tâm tình phập phồng lúc này của mình.
“Ái Vân, tôi đã rất sợ hãi cũng vô cùng tuyệt vọng, bởi vì tôi không muốn cứ thế mất đi em, không muốn niềm tin của mình một lần nữa bị đánh đổi bằng sự phản bội."
Nói đến đây anh bỗng dừng lại, dường như là muốn điều chỉnh cảm xúc của mình.
Sau đó vuốt tóc cô khàn giọng nói: "Nhưng thật may em vẫn bên cạnh tôi, không làm tôi phải chìm đắm trong bóng tối.
Ái Vân, cảm ơn em, cũng xin lỗi vì không thể tin tưởng em ngay từ đầu, nếu biết em trải qua nhiều chuyện như vậy tôi đã không…”
“Đủ rồi.” Dương Ái Vân đưa tay lên chặn môi người đàn ông lại, có chút nghẹn ngào nói: “Anh không cần phải nói gì nhiều chỉ cần không nghi ngờ em nữa là được.”
Cô dụi dụi mắt mới nói tiếp: “Thực ra em cũng sợ hãi không kém gì anh, thế nhưng em đủ tự tin để nói với anh, cho dù anh có nghi ngờ thế nào em cũng sẽ chứng minh cho anh thấy.
Cảnh Đình, chúng ta tiếp tục nhé?”
Cô dứt lời bàn tay mon men cũng cởi bỏ được thắt lưng của anh kéo khóa qu@n xuống, Sầm Cảnh Đình có chút nín thở sau đó anh lật mình từ dưới lên trên, đè cô dưới thân mình.
Dương Ái Vân không hiểu hành động của anh, mơ hồ hỏi: “Cảnh Đình, anh không muốn sao? Hay sợ em thực sự đã nhiễm bẩn, thật ra anh chỉ nói vậy thôi trong lòng vẫn chưa hết nghi ngờ đúng không? Nếu vậy em sẽ lùi bước không làm phiền anh thêm nữa.”
“Không phải vậy.” Sầm Cảnh Đình nhanh chóng phản bác.
“Vậy thì thế nào?” Cô chớp mắt nhìn anh.
Khuôn mặt của người đàn ông có chút ửng đỏ nói: “Giao cho tôi.”
Dương Ái Vân có chút bất ngờ: “Anh…”
Sầm Cảnh Đình cũng không nhiều lời mà trực tiếp hành động, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, động tác thuần thục, nhuần nhuyễn hơn rất nhiều so với cô, phút chốc lưỡi anh cũng giao hòa với chiếc lưỡi thơm ngát của cô, anh cũng không nhịn được khẽ ngậm lấy nó m*t nhẹ một cái, đầu óc của Dương Ái Vân phút chốc quay cuồng không nghĩ được gì.
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng cuồng nhiệt, Sầm Cảnh Đình như muốn hút hết mật ngọt trong miệng cô, lưỡi anh không ngừng chao đảo thăm dò mọi ngóc ngách của cô.
Bàn tay cũng không biết từ lúc nào đã chậm rãi vén áo cô lên theo sống lưng của cô luồn ra sau trực tiếp cởi khuy áo ngực, Dương Ái Vân lại run lên một cái, có chút tê dại.
Đến khi Sầm Cảnh Đình rời khỏi môi cô thì chiếc áo cũng theo đó bung ra, Dương Ái Vân thở hổn hển, đôi gò b ồng đào được giải thoát phập phồng lên xuống.
Sầm Cảnh Đình đặt tay vào một bên, vừa chạm đã cảm nhận được sự co giãn mềm mại, anh không thể nhịn được mà x0a nắn vài cái.
Dương Ái Vân vừa lúc rên lên một tiếng: “Ưm, Cảnh Đình…”
Tiếng gọi nỉ non của cô đã khiến Sầm Cảnh Đình kích động, anh cúi người xuống hôn lên hõm cổ của cô rồi dọc xương quai xanh.
Bàn tay kia hoạt động rất đồng đều, nhào nặn không rời tay.
Dương Ái Vân càng thêm không kìm nén được sự k1ch thích của anh, cô bắt đầu vặn vẹo cơ thể: “Cảnh Đình.”
Sầm Cảnh Đình tiếp tục hôn xuống chuẩn xác ngậm lấy nụ hoa đỏ rực trước ngực của cô, lưỡi của anh vô cùng nóng bóng làm nó càng thêm nở rộ trong miệng anh, Sầm Cảnh Đình đưa lưỡi qua lại như muốn chăm sóc nụ hoa thật kỹ, nhẹ nhàng nhưng cũng có sự chiếm hữu mãnh liệt.
“Ưm…” Cơ thể của Dương Ái Vân phút chốc bị động tác của anh của anh làm cho tê dại, bờ eo uốn éo.
Lúc này Sầm Cảnh Đình nhả nụ hoa ra, nó đã trở nên vô cùng ướt át, đỏ thắm, anh không cho cô kịp thở lại tiếp tục hôn một đường xuống chiếc bụng trắng nõn tinh tế, từng ngón tay không tự chủ được từ từ kéo khóa qu@n tây của cô xuống, trực tiếp cởi ra ném qua một bên.
Dương Ái Vân cảm thấy có chút lành lạnh, bàn tay của người đàn ông lại đưa vào chiếc quần mỏng lướt nhẹ qua bờ cỏ xanh mướt khám phá hang động bí ẩn bên dưới, ngón tay cứ thế chạm nhẹ vào hai cánh hoa đang e thẹn kia rồi từ từ tách ra miết nhẹ một cái.
“Ư…” Dương Ái Vân cong người lên cũng không nhịn được mà kêu r3n, Sầm Cảnh Đình lại vẽ vài vòng tròn xung quanh cánh hoa đồng thời vuốt lên một đường chạm ngay nụ hồng ở giữa, trêu đùa xoa nhẹ vài cái.
Nơi nào đó đang khô ráo bỗng chốc có một dòng nước nhẹ nhàng chảy ra, bên trong cũng bắt đầu rục rịch..