Sầm Cảnh Đình chỉ cho rằng chuyện này là người trong nhà làm nhưng anh không ngờ đến lại do đích thân mẹ mình đứng phía sau, tâm tình anh phút chốc trùng xuống.
Rốt cuộc mẹ anh coi trọng 5% kia đến mức nào đây?
“Chuyện này đừng để cô ấy biết.” Sầm Cảnh Đình dặn Khải Nam một câu, anh không phải muốn giấu cô nhưng anh có tính toán riêng của mình.
Khải Nam cũng hiểu chuyện này có phần khó tiếp thu với cả hai người lại bảo: “Vâng, thiếu gia…”
Hắn muốn nói gì lại thôi, Sầm Cảnh Đình nhạy cảm phát hiện trầm giọng nói: “Còn gì sao?”
“Thiếu gia, tôi có thể giúp đỡ tiểu thư hay không?” Khải Nam có chút khó xử hỏi.
Sầm Cảnh Đình biết tiểu thư trong miệng Khải Nam là ai, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện riêng của cậu không cần phải hỏi tôi.”
“Cảm ơn thiếu gia.” Khải Nam thở phào nhẹ nhõm, hắn biết thiếu gia nói vậy tức là ngầm đồng ý.
Báo cáo xong Khải Nam rời đi, Dương Ái Vân cũng từ chỗ ông Sầm quay trở lại, thấy anh có vẻ trầm tư cô đi đến ôm cổ anh từ phía anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì khiến anh phiền não à?”
“Không có, ông nội gọi em có chuyện gì?” Nghe thấy giọng cô Sầm Cảnh Đình thoát khỏi suy nghĩ của mình thuận tay kéo cô vào lòng.
Dương Ái Vân im lặng hai giây mới hỏi: “Đình, anh có dự tính gì cho tương lai không?”
“Dự tính? Ý của em là gì?” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt hỏi.
“Chẳng hạn như có muốn thử sức với một công việc mới hay không?” Cô tính nói có muốn quay lại công ty không nhưng như vậy thì trực tiếp quá, anh lại nhạy cảm chắc chắn sẽ suy nghĩ linh tinh, cho nên cô chuyển qua cách hỏi khác thăm dò ý anh.
“Có phải anh vô công rồi nghề, chỉ là một thiếu gia vô dụng nên em bắt đầu chán ghét anh rồi, đúng không?” Giọng điệu của Sầm Cảnh Đình có vẻ nhạt đi vài phần.
Dương Ái Vân phản bác: “Bậy bạ, không cho anh nghĩ như vậy, cho dù anh không một xu dính túi em vẫn có thể nuôi anh, bản lĩnh của em rất lớn đấy.”
Câu này khiến Sầm Cảnh Đình nở nụ cười: “Ừm, em giỏi nhất.”
Dương Ái Vân thấy tâm trạng anh tốt lên mới giãi bày: “Thực ra ông nội nhờ em khuyên anh quay lại công ty, nhưng em chỉ muốn anh có thể thực hiện theo đúng lý tưởng của mình thôi.”
“Cho nên em mới thăm dò anh sao?” Sầm Cảnh Đình như có như không tiếp lời cô.
“Vâng, không phải em cố tình lấp li3m, chẳng qua anh quá nhạy cảm nên em sợ…”
“Anh đều hiểu những suy nghĩ của em.” Sầm Cảnh Đình ngắt lời cô: “Ái Vân, từ nay không cần phải dè chừng anh như thế, có em làm động lực anh đã không còn tự ti như trước nữa, càng không nghi ngờ em.
Vì vậy cứ nói thật lòng mình, anh muốn giữa đôi ta không có ngăn trở gì cả.”
Hiếm khi Sầm Cảnh Đình lại nói nhiều như vậy Dương Ái Vân cảm thấy rất vui, điều này có nghĩa là anh càng lúc càng mở lòng hơn với cô rồi.
“Đình, anh thế này thật tốt biết bao.” Dương Ái Vân tựa sát ngực anh, người đàn ông này cuối cùng cũng tìm được bản thân.
Để cô không phải nặng lòng Sầm Cảnh Đình nói rõ: “Anh đã rời công ty hơn một năm, lúc đi không có ý định sẽ quay lại vì anh biết bản thân mình đã mù vĩnh viễn không cách nào cứu chữa.
Cho nên anh mặc kệ tất cả, thu mình trong thế giới của bản thân, thậm chí oán hận tất cả những người đã coi thường anh.”
Sầm Cảnh Đình tâm sự trùng trùng, Dương Ái Vân hiểu những nổi thống khổ của anh, cô đưa tay lên sờ vào khóe mắt của anh lại vuốt nhẹ một cái hỏi: “Đau không?”
Mí mắt của Sầm Cảnh Đình hơi run nhẹ, anh không tránh né như lần trước mà mặc cô động chạm, ngón tay của cô mềm mại dịu dàng không khỏi an ủi được nỗi đau âm ỉ trong lòng anh.
Anh cứ thế để cô an ủi mình, một hồi lâu mới bắt lấy tay bàn tay bé nhỏ khàn giọng nói: “Không đau.”
“Nói dối, ông bảo với em mắt anh bị thủy tinh cứa vào, như vậy mà không đau sao? Đau chết đi được ấy.” Dương Ái Vân có chút nghẹn ngào, cô không thể nào hình dung ra lúc đó anh đau đớn thế nào, ấy vậy mà người đàn ông này lại nói như thể không có chuyện gì.
Nghe cô nói anh liền hiểu cô đã biết hết mọi chuyện, Sầm Cảnh Đình cũng không còn nhớ lúc đó mình có đau hay không, anh chỉ biết hai mắt anh máu chảy ròng ròng hòa cùng với nước mưa lạnh buốt, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là căn nhà đang cháy trong biển lửa.
“Thật đấy, anh không đau đớn như em nghĩ đâu.” Sầm Cảnh Đình vuốt tóc cô nói, anh đã quên rồi cho nên cứ mặc định nó không đau đi, mọi chuyện đã qua cũng không muốn nhớ lại.
Dương Ái Vân ôm chặt lấy anh như thay hành động an ủi nỗi đau khi ấy, lại không khỏi đau lòng nói: “Sầm Cảnh Đình, anh đau thì cứ nói đau, trước mặt em anh cần gì phải che giấu chứ, anh không coi em là vợ anh sao, những lời nói lúc trước chỉ nói cho có lệ thôi đúng không?”
Người phụ nữ này chưa gì đã nổi cáu với anh rồi.
Sầm Cảnh Đình cũng hết cách với cô đành nói: “Lúc đó sự việc xảy ra bất ngờ anh chưa cảm nhận được nỗi đau đã ngất rồi, không phải nói dối em.”
“Thật không?” Cô chớp động ánh mắt nhìn biểu cảm của anh.
Sầm Cảnh Đình đưa tay từ sau chạm nhẹ khuôn mặt cô, khẽ lau đi giọt lệ nơi mí mắt.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người khóc vì đau lòng cho anh, anh nhẹ nhàng nói: “Là thật, không tin anh sao?”
“Không phải không tin tưởng mà cứ nghĩ đến cảnh tượng anh bị thương em không kìm được đau lòng, Sầm Cảnh Đình, từ nay về sau em sẽ bảo vệ anh, không để anh chịu tổn thương nào nữa, được không?” Dương Ái Vân nói lời đảm bảo, giọng chắc như đinh đóng cột.
Sầm Cảnh Đình thỏa mãn cười khẽ: “Ừm, cả người anh giao cho em bảo quản.”
Dương Ái Vân lúc này mới hài lòng lại bảo: “Phải rồi, đôi mắt của anh ông nội nói đã tìm được một đôi mắt phù hợp nhưng nó có khiếm khuyết về ánh sáng, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ dưới 30%, Đình, anh có muốn thử không?”
Sầm Cảnh Đình trầm tư rất lâu mới nói: “Cho anh chút thời gian suy nghĩ, được không?”
“Ừm, Đình, anh quyết định thế nào cũng được, hãy nhớ luôn có em bên cạnh anh, không nhìn thấy không phải vấn đề gì to tát, em nguyện làm đôi mắt của anh.” Dương Ái Vân chân tình nói, cô cũng ôm anh thật chặt.
Sầm Cảnh Đình nghe được những lời này như tia nắng chiếu rọi vào tim, ấm áp mà êm dịu.
…………….
Những ngày kế tiếp Dương Ái Vân siêng năng tập đàn, cô hầu như là ở nhà chơi đàn cùng Sẩm Cảnh Đình, thế nhưng hôm nay là thứ bảy cô có hẹn dạy đàn cho Sầm Cảnh Đông nên đến chỗ Liễu Khánh An, nhân tiện tặng quà cho cô ấy.
Không ngờ đến nơi lại thấy cô bạn đi cà nhắc, đã vậy tinh thần còn vô cùng uể oải, tâm sự một hồi cô mới rõ nguyên do sự việc.
Dương Ái Vân không khỏi cảm thán cô bạn xui xẻo, lại hỏi: “Cậu bị thương như vậy ai đưa cậu về, sao không gọi cho tớ?”
Nhắc đến chuyện này Liễu Khánh An có chút chột dạ, cô không kể mình gặp Sầm Hạo Nhiên chỉ nói: “Tớ nhờ nhân viên gọi điện cho cứu thương, sau đó bố mẹ tớ đến, cũng không có gì nghiêm trọng, do cô ta đánh mạnh quá nên lúc đó tớ không đứng lên được thôi, hai ba ngày đã khỏi rồi.
Mặc dù có chút xúi quẩy nhưng trong cái xui có cái may, mẹ không còn ép tớ đi xem mắt nữa”
“Cậu còn cười được, có thật như cậu nói không?” Dương Ái Vân rất giỏi trong việc quan sát ánh mắt và biểu hiện của người khác, cô nhìn ra được cô bạn đang che giấu mình chuyện gì đó.
Liễu Khánh An xua tay: “Làm gì có chứ? Tin tớ đi mà.”
“Cậu đáng nghi lắm, bạn thân bao nhiêu năm tớ còn không rõ cậu sao? Nói thật đi.” Dương Ái Vân ép sát đến cùng.
“Không có mà.” Liễu Khánh An không biết giải thích sao thì chuông cửa vang lên, cô mừng rỡ nói: “Chắc học sinh của cậu đến rồi.”
Thấy bộ dạng này của Khánh An cô càng thêm nghi ngờ nhưng không có thời gian truy cứu thêm đành ra mở cửa, người đến đúng là Sầm Cảnh Đông.
Nhưng hôm nay sắc thái của cậu nhóc cũng có vẻ không tốt.
Nhìn thấy cô vẫn lễ phép chào hỏi một tiếng nhưng giọng yếu ớt: “Em chào chị dâu….
à không, cô giáo.”
Lúc học đàn hai người là cô giáo và học trò nên xưng hô cần phải tùy trường hợp, mà hôm nay Sầm Cảnh Đông có chuyện trong lòng nên có vẻ lúng túng.
“Vào nhà trước đi.” Dương Ái Vân bảo.
Sầm Cảnh Đông bước vào trong, Liễu Khánh An không tiện nên Dương Ái Vân đi đến tủ lạnh lấy một lon coca đưa cho cậu.
“Đi đường mệt không, uống nước đi.”
“Cảm ơn cô.” Sầm Cảnh Đông cầm lấy lon nước nhưng chỉ xoa xoa không uống.
Dương Ái Vân đành phải bắt chuyện: “Có chuyện gì sao?”
Cậu lắc đầu, ánh mắt do dự không nói.
Cô thở dài: “Cậu không nói thì tôi cũng không hỏi nữa, có điều tình thần thế này sẽ không cảm nhạc được, nên hôm nay tôi sẽ không dạy cho cậu.”
“Đừng mà, chị dâu, hãy dạy đàn cho em.” Sầm Cảnh Đông có chút gấp gáp.
Dương Ái Vân biết ngay là có chuyện lại nói: “Tinh thần không có thì học cái gì, nếu không trước tiên cậu nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, mẹ em…” Sầm Cảnh Đông nói mãi không nên lời.
Dương Ái Vân vô cùng có kiên nhẫn chờ cậu nói, mãi một lúc khi cô và Liễu Khánh An trao đổi ánh mắt cậu mới mở miệng nói: “Mẹ bắt em kết hôn.”
“Cái gì?” Cả hai người đồng thanh..