Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 193: 193: Cảnh Cáo Minh Tường




Cuối tháng 7 Sầm Gia chính thức cho ra mắt con chip như đã nói, đối tác đầu tiên kết hợp với Sầm Gia sử dụng con chip này là một công ty Pháp có tiếng tăm.

Sầm Cảnh Đình có quen biết với chủ tịch của họ nên đã bàn bạc từ trước.

Hơn nữa tập đoàn này cũng vô cùng uy tín trong giới kỹ thuật điện tử.

Chính vì thể để họ quảng bá con chip này là hợp lý nhất, mang lại hiệu quả không nhỏ cho công ty.
Mặc dù có lời đồn Sầm Gia sao chép con chip của Minh Tường nhưng khi đưa vào ứng dụng hiệu quả lại khác biệt hoàn toàn, nó còn tối ưu hóa mọi dữ liệu của công ty khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ.
Sau khi thử nghiệm thành công tập đoàn MF của Pháp chính thức ký hợp đồng với Sầm Gia đưa con chip vào ứng dụng và quảng bá rầm rộ trên thị trường.
Lại nói mấy tập đoàn khác bị mất dữ liệu lại biết Sầm Gia có thể cứu chữa liền lần lượt tìm đến Sầm Cảnh Đình, chấp nhận mọi yêu cầu của anh để khôi phục tài liệu của mình.
Chỉ trong một thời gian ngắn Minh Tường tưởng chừng lên cao thì ngã xuống tận đáy vực, lao đao đền mấy cái hợp đồng đã ký.

Ngược lại Sầm Gia cứ thế phất lên như diều gặp gió, vô cùng thuận lợi.


Hơn nữa lợi nhuận không phải tăng gấp 3 mà là gấp 5 lần.
Ban giám đốc nhìn vào con số này không dám nói một nào nữa Sầm Cảnh Đình cuối cùng cũng chính thức lên chức phó chủ tịch.
Hôm nay vừa vặn là ngày họp ban cổ đông của Sầm Gia, thế nhưng hiển nhiên không có mặt của Minh Tường.
Lúc này ông ta đang vô cùng khốn đốn, lao đao, cấp dưới liên tục báo tin xấu làm chỉ số tức giận của ông ta càng thêm tăng vọt.
“Chủ tịch, phải làm sao đây, mấy công ty lớn gọi điện đến cảnh báo, nếu chúng ta không đền hợp đồng họ sẽ đâm đơn kiện.” Trợ lý của Minh Tường run như cầy sấy nhưng vẫn phải báo cáo.
“Đâm đơn kiện? Khốn thật.” Minh Tường gần như muốn phẫn nộ.
Thế nhưng vẫn chưa hết chuyện lại có thư ký chạy vào báo cáo: “Chủ tịch, phó chủ tịch của Sầm Gia muốn gặp ngài.”
“Phó Chủ Tịch? Ha, Sầm Cảnh Đình sao? Đến thật đúng lúc.” Minh Tường nghiến răng, hai mắt hiện lên vẻ hung ác, ông ta mặc dù tức giận nhưng vẫn còn giữ chút bình tĩnh.
Năm phút sau Sầm Cảnh Đình cũng xuất hiện trước mặt Minh Tường, hai bên nhìn nhau không mấy thiện chí, một bên sát khí ngùn ngụt, một bên lạnh lẽo bình tĩnh.
“Minh Tường, đã đến lúc cái tên này biến mất rồi.” Sầm Cảnh Đình ngồi trước mặt của Minh Tường như một thẩm phán cao ngạo xử tử tội chết của ông ta.
“Ha ha.” Minh Tường cười lớn: “Minh Tường tôi đúng là xem thường thằng ranh con nhà cậu rồi.”
Ông ta không khỏi nói với giọng xéo xắt.

Sầm Cảnh Đình không quan tâm đ ến lời nói này, nói đúng hơn là không thèm để vào tai, cũng đáp trả: “Tôi cũng coi thường ông rồi.”
“Ồ, thế sao? Cậu nói xem cậu coi thường tôi ở điểm nào?” Minh Tường rút trong túi áo ra một bao thuốc lá, rút lấy một điều.

Sầm Cảnh Đình chỉ hỏi câu mình muốn biết: “Ông và mẹ tôi có quan hệ gì?”
“Ha ha.” Minh Tường ngã ngửa ra ghế phía sau, chẳng hề bất ngờ với câu hỏi của anh, ông ta thua cũng là do Sầm Cảnh Đình đặt bẫy, vậy thì ngay từ đầu anh coi như đã biết quan hệ của ông ta với bà Nhung, là ông ta sơ sót nên mới bị trúng cái bẫy này.
“Cậu thử nói xem.” Minh Tường châm điếu thuốc, lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh.
Bởi vì không thể điều tra ra quan hệ của hai người nên anh mới hỏi trực tiếp nhưng xem ra ông ta lại không muốn nói.
“Tôi không cần biết nữa rồi, từ giờ trở đi ông không thể ở lại thành phố Dạ Lan này nữa, tôi cho ông ba ngày để cút khỏi đây.” Sầm Cảnh Đình đi thẳng vào chủ đề chính, nếu đối phương đã không cho anh câu trả lời thì anh sẽ từ từ tìm hiểu, cây kim trong bọc sẽ có ngày lộ ra thôi.
Minh Tường có chút bất ngờ nhưng không thể hiện quá rõ: “Sao vậy? Cậu không muốn biết hay là cậu sợ?”
Minh Tường hút xong vài hơi nhả ra một làn khói trắng bay nghi ngút khắp phòng.

Sầm Cảnh Đình phút chốc nhíu mày, anh trước nay không hút thuốc cũng không quen ngửi mùi thuốc lá.
“Người sợ là ông không phải tôi.

Minh Tường, nếu muốn tôi có thể cho ông chết ngay tức khắc.” Sầm Cảnh Đình âm trầm nói.
“Cậu đúng là có bản lĩnh, đặt một cái bẫy mà không hề tốn sức, có điều muốn giết tôi cũng không dễ như vậy.


Minh Tường tôi đã khiêu chiến tất nhiên sẽ không bại bởi một cuộc chiến này.

Chưa đến phút cuối chưa ai nói được điều gì đâu chàng trai trẻ.” Minh Tường nhếch môi dập điếu thuốc.
“Lần này coi như để cậu thắng vậy, Minh Tường tôi sẽ quay lại sớm thôi.” Chuyện đến mức này Minh Tường vẫn còn rất tự tin, Sầm Cảnh Đình không biết ông ta còn ẩn chứa con át chủ bài gì, có điều dù thế nào anh cũng sẵn sàng ứng chiến đến cùng.

Sầm Cảnh Đình lấy lại được những thứ mình muốn thì rời khỏi Minh Tường, ra đến bãi để xe anh lại nói: “Đến Bạch Long đi.”
Vẫn còn một người chờ anh hỏi chuyện, Sầm Cảnh Đình hôm nay phải giải quyết xong những chuyện trong quá khứ này, anh mới có thể không lấn cấn trong lòng.
Nhà Khánh An.
“Ái Vân, tớ đã tỏ tình với Sầm Hạo Nhiên rồi.” Liễu Khánh An ngồi trên sô pha buồn rầu nói.
Dương Ái Vân cũng nhìn ra được tâm tình của bạn mình nên hỏi: “Cậu ta nói thế nào?”
Liễu Khánh An lắc đầu: “Anh ấy vẫn im lặng, tớ không nhịn được làm tới với anh ấy, thế nhưng…”
Cô nói đến đây thì dừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào, Dương Ái Vân cũng đoán ra được sự tình không mấy tốt đẹp, cô hỏi: “Cậu ta từ chối cậu sao?”
“Không hẳn là từ chối, anh ấy bảo chỉ muốn hẹn hò với tớ một lần, tớ hoàn toàn không biết ý này là gì?” Liễu Khánh An ấm ức nói.
Dương Ái Vân không phải người trong cuộc nên không thể đưa ra lời khuyên nào tốt cả, cô chỉ hỏi: “Cậu có từ bỏ được anh ta không?”
“Tớ… Tớ không biết.” Liễu Khánh An có vẻ ngập ngừng.
Xem ra là không dễ dàng, Dương Ái Vân lại bảo: “Tớ sẽ nói chuyện với cậu ta một lần, Khánh An, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“Tớ… Được.” Liễu Khánh An chần chừ nhưng vẫn đồng ý.

“Cuộc thi Piano quốc tế đã hoàn thành xong vòng 2 các thí sinh lọt vào vòng trong bao gồm…”
Trên TV lại phát sóng cuộc thi Piano, những cái tên được vào vòng trong lần lượt được đưa ra, đến gần cuối cùng xuất hiện cái tên Sầm Cảnh Đông.
Liễu Khánh An không khỏi cảm thán: “Học trò của cậu cũng quá xuất sắc rồi, còn ba vòng nữa là vào bán kết, chắc cậu ta có thể lọt qua vòng 5, cậu nghĩ sao?”
“Tớ không chắc nữa, bình thường sẽ vượt qua nhưng mà..”
“Sao vậy, nhà chồng cậu lại xảy ra chuyện gì sao?” Liễu Khánh An đoán già đoán non nhưng cũng đoán trúng trọng điểm.
Dương Ái Vân thở dài: “Mẹ chồng tớ mấy ngày nay tinh thần không ổn lắm, tớ và Đình chuyển sang biệt thự của ông sống rồi.

Cũng không biết có chuyện gì Đình không cho phép bà ấy ra ngoài, nói trắng ra không khác gì giam lỏng, trước nay tớ chưa từng thấy anh ấy kiên quyết như vậy, tớ có hỏi anh ấy không trả lời.”
“Hửm, đến mức đó sao?” Liễu Khánh An kinh ngạc.
“Cũng không quá mức nghiêm trọng, nhưng mà mẹ chồng tớ không chịu được cảnh này, cho nên mấy ngày nay nhà họ Sầm hơi loạn, mấy thím cũng không an phận được chút nào, liên tục đến biệt thự phía đông khiêu khích giới hạn của mẹ tớ, Đình lại phải cảnh cáo bọn họ một phen.” Dương Ái Vân có chút uể oải.
Liễu Khánh An không nghĩ nhà họ Sầm lại đáng sợ như vậy, nghĩ đến Sầm Hạo Nhiên cô lại thêm suy tư, rốt cuộc cô nên tiến hay lùi đây?
Nói chuyện với Liễu Khánh An một hồi Dương Ái Vân cũng quay về nhà, vừa vào đến cổng có người hầu chạy đến nói với cô: “Thiếu phu nhân, không xong rồi, đại thiếu gia và phu nhân cãi nhau to lắm, cô, cô mau ngăn bọn họ lại, chúng tôi, chúng tôi ai cũng sợ hãi.”
“Sao lại cãi nhau, nói rõ cho tôi nghe.” Dương Ái Vân vừa đi vào trong vừa nói.
Nữ hầu đi bên cạnh lại nói: “Tôi cũng không rõ nữa, đại thiếu gia vừa về thì đi tìm phu nhân, sau đó không biết hai người nói gì lại cãi nhau.”
Nghe vậy bước chân của Dương Ái Vân cũng nhanh hơn một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.