“Tôi suy diễn? Vì tôi mù nên trước mặt chỉ là một màu đen tối, cho nên các người có lừa tôi tôi cũng không thể biết được.”
Dương Ái Vân đột nhiên nắm lấy hai má anh tức giận nói: “Đừng nói anh mù ngay cả tôi sáng mắt cũng không thể nhìn thấy lòng người.
Chúng ta đều như nhau mà thôi, chỉ có thể cảm nhận lòng người qua từng năm tháng mà thôi.”
Sầm Cảnh Đình cười nhạt: “Năm tháng sao?”
“Dương Ái Vân, cô có thể ở bên cạnh tôi bao lâu?” Một năm, hai năm hay chỉ là chớp nhoáng, như một cơn gió thổi bay.
“Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng, Sầm Cảnh Đình, anh muốn tôi bên cạnh không? Anh muốn chúng ta ở cạnh nhau theo mối quan hệ nào? Anh sẽ chấp nhận tôi là vợ sao?” Dương Ái Vân liên tục đưa ra vô vàn câu hỏi cho anh.
Sầm Cảnh Đình sững sờ, không có câu trả lời, lòng anh trở nên mông lung tột độ, anh muốn Dương Ái Vân bên cạnh mình không? Điều này anh cũng không rõ, chỉ là từ khi cô ở bên cạnh dường như đã có cái gì đó dần thay đổi.
Dương Ái Vân cứ nhìn anh, qua một hồi lâu người đàn ông này cũng chẳng có phản ứng gì, cô mới thờ dài nói: “Đứng dậy đi, chẳng có ai cười anh đâu, chỉ có khi anh gục ngã họ mới cười vào mặt anh thôi.”
“Tôi không cần cô nói những điều này.” Lúc này Sầm Cảnh Đình mới phản ứng lại.
“Vậy sao, thế thì tôi hành động vậy.” Cô vừa dứt lời thì đứng dậy cũng kéo luôn cả anh lên.
Sầm Cảnh Đình thuận theo lực kéo của cô đứng thẳng dậy, Dương Ái Vân không cho anh có cơ hội nói điều gì chỉ nắm lấy tay anh kéo đi.
“Sầm Cảnh Đình, tôi nói cho anh biết, anh không đứng cũng phải đứng, không muốn đi cũng phải đi, phía trước mới có ánh sáng cho anh, nếu không anh chỉ là một hạt cát bị vùi lấp trong bóng tối không ai ngó ngàng.”
Sầm Cảnh Đình chỉ vô thức đi theo bước chân của cô lại lắng nghe lời cô nói, anh không biết phía trước là cái gì đang chờ đón mình, có ánh sáng hay không? Chỉ biết được rằng anh chẳng còn thấy lạc lõng hay lần mò lối đi một mình nữa.
“Sống ở đời ai mà chẳng có lúc này lúc kia, người ta không chân còn có thể lết đi anh đã là gì.” Dương Ái Vân vẫn còn lải nhải không ngừng, cuối cùng hỏi: “Sầm Cảnh Đình, anh có nghe tôi nói không?”
Không thấy anh nói gì cô chợt dừng bước xoay người lại.
Sầm Cảnh Đình theo phản xạ dừng theo nhưng không kịp làm gì thì chạm phải một bờ môi ấm áp, một luồng điện xông thẳng vào trí não anh.
Hai người đều sững người tại chỗ, Dương Ái Vân không nghĩ mình chỉ xoay người thôi cũng có thể hôn môi của Sầm Cảnh Đình.
Có thể nói đây không phải là lần đầu hai bọn họ chạm môi, nhưng nụ hôn này lại khiến cô có chút tê dại, lại dấy lên một nỗi xúc động trong lòng, không thể giải thích được nó là cái gì.
Đúng lúc này có một giọng nói từ phía sau vang lên: “Anh họ và chị dâu thật là tình cảm.”
Giọng nói này đã làm thức tỉnh hai người, Dương Ái Vân nhanh chóng thối lui, lần đầu lộ vẻ ái ngại nói nhỏ: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Hơi ấm rời đi nhường chỗ cho giá lạnh Sầm Cảnh Đình cũng tỉnh táo trở lại, trước lời xin lỗi của cô anh lại không nói gì.
Bên này Sầm Thanh Phong và vợ mình cùng bước tới, lúc nãy người lên tiếng gián đoạn hai người chính là vợ của Sầm Thanh Phong, Liễu Hà Phương.
Dương Ái Vân nhìn hai người đã nhận ra bọn họ, cô đã tình cờ gặp họ ở lần ra mắt nhà họ Sầm, nhớ không lầm thì cũng là nơi này, cô lại làm như không có gì hỏi: “Hai người cũng đi dạo sao?”
“Anh họ, chị dâu, đã làm phiền rồi, bọn em vừa mới đi làm về, đang định qua chào hỏi ông nội.” Sầm Thanh Phong ho khan một tiếng trả lời, đồng thời cũng lấp liếm chuyện bọn họ đã làm gián đoạn hai người.
“Vậy sao? Thế thì hai người đi đi, chúng tôi cũng trở về đây.” Hai bên không thân thích nên chẳng có gì nói với nhau, hơn nữa Dương Ái Vân không muốn Sầm Cảnh đình phải khó chịu nên kéo anh rời đi.
Thấy hai người đi xa Sầm Thanh Phong mới hỏi vợ mình: “Ban nãy em làm sao vậy? Sao lại lên tiếng lúc đó.”
“Em, em lỡ miệng.” Liễu Hà Phương hơi xấu hổ, thực sự không phải cố ý mà chỉ phát ra theo bản năng.
Sầm Thanh Phong cũng không nói gì thêm, lại bảo: “Lần sau chú ý một chút, đi thôi.”
“Anh trách em sao? Em cũng đâu cố ý, tại bọn họ hôn nhau giữa đường em làm sao mà biết được.” Liễu Hà Phương tưởng chồng trách cứ nên khó chịu trong lòng, không khỏi tức giận phản biện.
Sầm Thanh Phong nhìn khuôn mặt cau có của vợ đành thở dài: “Anh không trách em, chỉ bảo em nên để ý thôi, đừng nhạy cảm như vậy.”
“Hừ, anh rõ ràng trách em.” Liễu Hàn Phương vẫn còn cáu kỉnh.
Sầm Thanh Phong hết cách đành nhượng bộ: “Được rồi Hà Phương, anh sai rồi, chúng ta mau đến chào ông nội thôi.”
Lúc này Liễu Hà Phương mới cảm thấy hài lòng mà bước đi theo chồng.
……………….
Nửa đêm Dương Ái Vân bị tiếng động làm tỉnh giấc, cô bật dậy dõi mắt xem xét khắp nơi, thông qua ánh trăng cô nhìn thấy một bóng dáng đứng trước cửa sổ, Dương Ái Vân thoáng giật mình, nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là Sầm Cảnh Đình.
Cô không nhịn được bước từng bước về phía anh, hỏi: “Khuya rồi, sao anh còn chưa ngủ.”
Sầm Cảnh Đình cũng sớm nghe thấy tiếng động nhưng anh không để ý, vì anh biết đó là cô.
“Mặc tôi, cô cứ ngủ đi.” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt đáp trả.
Lúc này Dương Ái Vân lại bất chợt nhìn thấy chai rượu trên tay anh, cô nhăn mày hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Sầm Cảnh Đình trầm mặc, đưa chai rượu lên miệng uống thêm một ngụm.
“Không ngủ được sao? Nếu vậy cùng uống đi, tôi cũng khó ngủ.” Dương Ái Vân nói xong lại đi lấy một chai rượu trong tủ đồ của Sầm Cảnh Đình, cô biết trong đây có rất nhiều rượu ngon và đắt đỏ, uống vài chai cũng không sao.
Dương Ái Vân cầm chai rượu vang ra lại dẫn dắt anh ngồi xuống thảm, hai người mỗi người một chai cứ thế mà uống.
Thực ra cô cũng không phải người sành rượu, uống hai ba ngụm thấy không có gì ngon thì để sang một bên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, căn phòng không bật điện cô chỉ nương nhờ ánh trăng để nhìn biểu cảm của anh, vẫn chỉ thấy một bộ dạng chán nản của anh.
“Cảnh Đình này, anh có ghét mẹ mình không?” Dương Ái Vân không biết nghĩ cái gì đột nhiên hỏi.
“Ghét! Nếu có thể tôi rất muốn ghét bà ấy, nhưng hết lần này đến lần khác tôi lại chỉ mong chờ tình yêu của bà ấy.
Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng chỉ là cái nhìn thờ ơ.” Sầm Cảnh Đình nằm ngửa ra chiếc ghế phía sau, giọng điệu vô cùng nhợt nhạt.
Có lẽ vì do có men rượu nên anh cứ mãi nói không dứt: “Tại sao bà ấy chỉ yêu Cảnh Đông mà không yêu tôi dù chỉ một chút? Tôi cứ cố gắng để lọt vào ánh mắt của bà ấy thì bà ấy lại càng phớt lờ tôi, cô nói xem, có phải tôi chưa đủ cố gắng hay không?”
“Lúc nhỏ tôi luôn giành hạng nhất ở tất cả các môn học, nhận được bằng khen xuất sắc, tham gia các cuộc thi Olympic, lấy được cup vô địch nhưng những thứ ấy đối với bà ấy chỉ là rác rưởi.”
“Khi lớn lên trong nhà tranh đấu chức vị trong công ty, tôi cũng cố gắng để leo lên chức tổng giám đốc, cuối cùng bà ấy lại chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Dường như mọi điều tôi làm đều không được bà ấy xem trọng, vì sao chứ?”.